Chương 1358: Dịch Lôi Thuật
Chương 1358: Dịch Lôi Thuật
- Đấu Ngưu Phong là địa phương gì ? Tề mỗ còn chưa nghe nói đến nó bao giờ, Lan Đấu Môn còn có cả nhất mạch Đấu Ngưu Phong, hơn nữa còn có vẻ đối đầu với nhất mạch của Lư thủ tọa như nước với lửa ? Hồ đạo hữu, ta vừa rồi nhìn thấy ngươi có vẻ như biết một chút bí mật gì đó, không biết đạo hữu có thể nói ra để giải đáp nghi hoặc trong lòng mọi người hay không ?
Mọi người chỉ có thể đứng ngoài trúc hiên, không thể nào tiến vào, nhưng họ cũng không cam tâm rời đi như thế, đành phải đi tới một tòa trúc đài ở gần đó, sau đó ngồi chờ đợi kết quả.
Tên tu sĩ họ Tề kia kìm nén không nổi, quay sang hỏi người bên canh.
Tu sĩ họ Hồ cũng chỉ biết lắc đầu khe khẽ:
- Hồ mỗ cũng chỉ biết một ít chuyện trong đó mà thôi, trước đó ta từng nghe sư tôn đề cập qua, Lan Đấu Môn ngoại trừ Ngũ Hành nhất mạch và Âm Dương nhất mạch, còn có nhất mạch khác cực kỳ thần bí. Nhưng nhất mạch Đấu Ngưu Phong có lai lịch như thế nào ? Tu luyện loại công pháp chân truyền gì ? Ngay cả sư tôn ta cũng không biết rõ, không biết có vị đạo hữu nào biết rõ không ?
Tu sĩ họ Hồ đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Có người lắc đầu.
Cũng có người phụ họa theo:
- Tại hạ cũng biết không nhiều. Chỉ biết Lan Đấu Môn chưa hề công khai tuyên bố bọn họ có nhất mạch Đấu Ngưu Phong, Tề đạo hữu ngươi không hay ở trên đảo, nên không biết chuyện này cũng bình thường. . .
. . .
Mọi người nghị luận ầm ĩ, một ít tin đồn tập trung lại một chỗ.
Mà những môn phái có quan hệ mật thiết với Lan Đấu Môn như Yên Miểu Các cũng không biết nhiều về bí mật của nhất mạch của Đấu Ngưu Phong, chỉ xem như nhất mạch này không có người kế tục, lặng lẽ xuất hiện và biến mất trong lịch sử của Lan Đấu Đảo.
Hiện tại bọn họ mới biết, Đấu Ngưu Phong thật sự còn có truyền nhân tại thế, đồng thời cũng phản bội Lan Đấu Môn, sau đó bị trục xuất ra khỏi Lan Đấu Đảo.
- Ta chợt nhớ ra, các vị có nhớ lần trước, Lan Đấu Môn đột nhiên vô thanh vô tức, thông báo phong bế sơn môn không, đồng thời cũng mở ra hộ sơn đại trận mấy tháng liên tục hay không? Khi đó lão phu vừa mới Trúc Cơ không lâu, nên còn có ấn tượng rất sâu sắc. Tu sĩ trên đảo còn tưởng có kẻ địch đến xâm phạm, tiến đánh Lan Đấu Môn, làm cho lòng người bàng hoàng !
Một người tu sĩ phát ra một tiếng thở nhẹ, sau đó lại liên tưởng đến nhiều thứ hơn, sắc mặt càng ngày càng trở nên kinh hãi:
- Không lâu sau sự kiện kia, một vị Nguyên Anh tổ sư khác cũng bắt đầu bế quan không ra, đến nay cũng chẳng có ai thấy người đó lộ diện . Chẳng lẽ là . .
- Sự kiện xảy ra hơn một trăm năm trước sao, đúng là có chút gì đó kỳ quái !
Lần lượt có người hồi tưởng lại, càng ngày càng phát giác ra điều kỳ quặc ở trong chuyện này.
Tần Tang nghe bọn họ nghị luận, ánh mắt chớp chớp liên tục, nhưng cũng không nói gì.
Bên trong trúc hiên.
Đồng môn sư huynh đệ giằng co, ai cũng không chịu nhường ai, không nói một lời, bầu không khí trở nên ngưng trọng dị thường.
Lư thủ tọa đã khôi phục lại thần thái bình tĩnh vốn có, không nhìn thấy trên người hắn một tia giận dữ nào, hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó chủ động phá tan bầu không khí tĩnh mịch, nói:
- Cao sư huynh, vì sao lần này chỉ có ba người các ngươi tới đay? Tê Vân Tử sư huynh và mấy vị sư huynh đệ khác đâu ?
- Thì ra ngươi cũng không có quên Tê Vân Tử sư huynh ? Không uổng công hắn từ nhỏ đã đối xử tốt với ngươi như vậy !
Tráng hán cũng chẳng phải hùng hổ dọa người, thần sắc khựng lại một chút rồi nói:
- Ngươi chẳng lẽ không biết, Tê Vân Tử sư huynh vốn là thọ nguyên sắp hết, sau lần nội chiến đó, hắn chịu nội thương quá nặng, hắn rời khỏi Lan Đấu đảo chẳng được bao lâu thì tọa hóa. Còn mấy vị sư huynh đệ khác cũng không có tình cảnh quá tốt, có một vài vị đã không còn ở trên nhân thế, có người còn phải áp chế Tinh Sát trong cơ thế, không dám khỏi động phủ quá lâu. Nhất mạch của Đấu Ngưu Phong bây giờ chỉ có thể do Cao mỗ chèo chống mà thôi .
- Ta đương nhiên nhớ tới ân chỉ điểm của Cao sư huynh và Hồng sư huynh đã dành cho ta. . . Còn vị sư đệ này là?"
Lư thủ tọa thay đổi ánh mắt, rơi vào trên người gã thanh niên họ Phương đang ngụy trang.
- Đây chính là Phương sư đệ, hắn rất có thiên phú, tuổi còn trẻ cũng đã đạt đến cảnh giới Kết Đan !
Tráng hán giới thiệu với Lư thủ tọa.
- Tiểu sư đệ bái kiến Lư sư huynh.
Gã thanh niên họ Phương khéo léo chắp tay hành lễ với Lư thủ tọa.
- Hắn cũng tu luyện bộ Nguyên Thần Lục kia sao ?
Lư thủ tọa liếc mắt nhìn về phía gã thanh niên họ Phương, nhíu mày hỏi.
- Không !
Tráng hán lắc đầu cười khổ:
- Chúng ta há có thể để cho đám hậu bối bước vào vết xe đổ của chúng ta cơ chứ, hơn nữa hắn còn là một mầm non tốt như thế !
Lư thủ tọa khe khẽ thở dài, hỏi:
- Nếu Võ sư bá cuối cùng cũng để cho các ngươi rời khỏi Lan Đấu Môn, cũng không cần thiết phải tu luyện Dịch Lôi Thuật nữa. Vì sao các ngươi còn phải cố chấp tu luyện môn công pháp kia mà không đổi qua tu luyện một môn công pháp khác ?
- Ngươi tưởng người đã tu luyện Dịch Lôi Thuật muốn dừng là có thể dừng được hay sao ? Lúc trước Lan Đấu Môn cung cấp tài nguyên bồi dưỡng chúng ta tu luyện Dịch Lôi Thuật, có lẽ đã chuẩn bị sẵn tinh thân từ bỏ chúng ta rồi. Đối với điều này, chẳng lẽ các ngươi còn không biết hay sao ?
Tráng hán cười một cách lạnh lùng.