Chương 1461: Cảnh Nhi
Chương 1461: Cảnh Nhi
Từ lúc đi tới Thương Lãng Hải, Tần Tang vẫn luôn tự mình tính toán trù hoạch, chẳng may trông thấy Thanh Trúc tiền bối , hắn phải làm như thế nào để cho Thanh Trúc tiền bối tin tưởng hắn.
Cùng là môn đệ của Thiếu Hoa Sơn, hơn nữa cả hai người đều đồng thời tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.
Nhưng chỉ sợ những lý do này không đủ sức thuyết phục.
Thanh Trúc dám vì hồng nhan tri kỷ mà báo thủ, thậm chí dám đoạn tuyệt với cả Thiếu Hoa Sơn, một mình một kiếm giết tới Nguyên Thận Môn, Thanh Trúc có còn nể chút tình đồng môn này hay không thâm chí còn chẳng xác định được.
Hắn cũng không muốn mình bị tai bay vạ gió, lỡ chẳng may Thanh Trúc tiền bối vì oán hận Thiếu Hoa Sơn mà giận chó đánh mèo hắn thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Hơn nữa, theo hắn thấy , quan hệ của Cảnh Bà Bà và Thanh Trúc tiền bối có vẻ rất tốt.
Mặc dù , hắn không biết giữa hai người cuối cùng là có đoạn tình cảm yêu ghét hận thù như thế nào, nhưng hắn biết chắc rằng, nếu hắn đi theo hướng này có vẻ sẽ tốt hơn nhiều.
Quan hệ của hắn và Cảnh Bà Bà cũng coi như không tệ , bấu víu vào một chút quan hệ với Cảnh Bà Bà có lẽ cũng chẳng sao .
Mà trong tay hắn hiện tại có hai kiện bảo vật mà Cảnh Bà Bà đưa cho, một cái là Tinh Linh Võng, cái còn lại chính là cây Đào Mộc Kiếm này.
Đào Mộc Kiếm là chỉ là một thanh kiếm gỗ rất là bình thường, thậm chí còn không thể tính là một món vũ khí.
Khi đó hắn vừa mới Trúc Cơ không lâu, vì muốn tìm kiếm Linh Tuyền phục vụ cho việc tu luyện , mà hắn phải nhờ Cảnh Bà Bà hỗ trợ, sau đó cũng hai chị em Nhạc thị giao dịch, xem đó như thù lao, tiêu môt chút linh thạch để mua về.
Sau khi hắn biết được tu vi thật sự của Cảnh Bà Bà, hắn còn tưởng rằng trong thanh Đào Mộc Kiếm này có ẩn chứa bí mật nào đó, thế nhưng sau đó , hắn nhận ra rằng đây chỉ một thanh kiếm gỗ hết sức bình thường mà thôi.
Tinh Linh Võng chưa chắc là đã là do Cảnh Bà Bà tự tay luyện chế ra, nhưng Đào Mộc Kiếm chắc chắn được điêu khắc bởi tay nghề của Cảnh Bà Bà. Thuật điêu khắc độc nhất vô nhị như vậy, bất kỳ người nào có quen biết với Cảnh Bà Bà , chắc chắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Nhưng chắc chắn Tần tang cũng không thể nào ngờ tới rằng, thanh kiếm này lại phát huy hiệu quả trong thời khắc quan trọng như vậy , thậm chí rất có thể nó sẽ nhặt về giúp Tần Tang một mạng .
- Cảnh Bà Bà có tên thật là Thanh Quân, hay là hán chỉ ai khác ? Không biết nàng và Thanh Trúc tiền bối có quan hệ với nhau như thế nào … ?
Trong đầu Tần Tang bây giờ lóe lên một câu hỏi, sau đó hắn khẩn trương nhìn về phía “Thanh Trúc”.
Kể từ sau khi Tần Tang đưa thanh Đào Mộc Kiếm ra, “Thanh Trúc” bỗng nhiên thét lên những tiếng kêu sợ hãi rồi im bặt, thân thể của hắn không ngừng run rẩy kịch liệt, trong cơ thể hắn bây giờ dường như đang có hai cỗ lực lượng đang tranh đấu với nhau.
- A a a a . . .
“Thanh Trúc” ngửa mặt lên trời phát ra những tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Nét mặt hắn bây giờ vặn vẹo, nhìn cực kỳ dự tợn, ngũ quan trên gương mặt cũng lệch lạc theo, hai mắt trợn trừng, con ngươi đỏ thẫm, dường như “Thanh Trúc” đang cực kỳ thống khổ, làm cho người ta thấy mà phải giật mình.
Tần Tang thấy “Thanh Trúc” như vậy mà lấy làm kinh hãi, hắn vẫn duy trì pháp quyết của Dịch Lôi Thuật nhưng không phóng thích lôi đình ra bên ngoài, hắn cũng nhân cơ hội này mà rút lui.
Sau một khắc, Thanh Trúc phát ra tiếng quát chói tai.
- Ngươi dám. . .
Thanh âm của “Thanh Trúc” bỗng nhiên im bặt trong phút chốc, đôi măt tràn đầy huyết sắc của hắn cũng dần dần trở lại như lúc ban đầu, biểu lộ trên gương mặt cũng trở nên bình thường, chỉ là khí tức trên cơ thể hắn vẫn còn hơi rối loạn một chút .
Đều cùng là một người , nhưng trước và sau lại đem cho Tần Tang hai cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
“Thanh Trúc” trước đó thì làm cho người ta có cảm nhận đây là một kẻ điên cuồng, tà dị, khát máu.
Nhưng ánh mắt của “Thanh Trúc” bây giờ lại cực kỳ thâm thúy , hắn đứng trong như không, mà tựa như một thanh Thần Kiếm, đỉnh thiên lập địa, mang trên mình một cỗ khí thế “dù cho ngươi có như thế nào, ta đều một kiếm chém hết”, khiến người ta nhìn mà say mê.
- Đưa thanh kiếm của ngươi cho ta !
Thanh Trúc quay đầu nhìn về phía Tần Tang , giọng nói trầm thấp của Thanh Trúc vang lên, bên trong nó còn ẩn chứa một chút sự gấp gáp.
Trong lòng Tần tang cảm thấy hơi kích động, hắn dừng lại phía xa xa, dùng chân nguyên bao bọc Đào Mộc Kiếm, sau đó ném về phía Thanh Trúc.
Lúc này đầu óc của Tần Tang cũng đang quay cuồng, hắn dường như đã đoán được trạng thái hiện tại của Thanh Trúc, nhưng hắn lại không dám chắc chắn. Lý trí của hắn nói cho hắn biết , tốt nhất là hắn nên nhân cơ hội này bỏ trốn thật nhanh.
Tình trạng của Thanh Trúc lúc nào cũng ở trong trạng thái bất ổn, bất cứ khi nào hắn cũng có thể bị cổ khí tức tà ác kia chiếm đoạt lại quyền kiểm soát cơ thế, vì thế Tần Tang không thể nào không dè chừng được.
- Chẳng lẽ đây mới chính là Thanh Trúc tiền bối sao ?
Tần Tang ngập ngừng hỏi.
Thanh Trúc đưa tay chậm rãi vuốt ve thanh Đào Mộc Kiếm, ánh mắt của hắn bây giờ tràn đầy vẻ ôn nhu quyến luyến, sâu thẳm bên trong ánh mắt này thậm chí còn có một tia hổ thẹn, hắn ngắm nhìn Đào Mộc Kiếm một cách thất thần.
Tần Tang cũng không dám quấy rầy hắn.
Một lát sau, Thanh Trúc mới từ từ thu hồi ánh mắt , sau đó lại quay sang nhìn Tần Tang rồi khẽ gật đầu một cái.
Lúc này, phía sau cũng truyền ra động tĩnh, thân ngoại hóa thân bây giờ đang ngự kiếm đuổi tới, vẻ bề ngoài của hắn bây giờ khá thê thảm, cũng may là hắn không phải vết thương nào quá nghiêm trọng.