Chương 1502: Truy Nã
Chương 1502: Truy Nã
Khoảnh khắc nghe thấy Liễu quản sự nhắc đến Trâu lão, ánh mắt Tần Tang đột ngột sững lại, toàn thân căng thẳng, nhìn chằm chằm Liễu quản sự, trong ánh mắt tràn ngập nguy hiểm, trong lòng cảnh giác vạn phần.
Trâu lão đã chết, hắn đích thân thiêu xác Trâu lão.
Đó là điều chắc chắn không thể nghi ngờ!
Nhưng người trước mặt hắn lại nói chắc như đinh đóng cột rằng Trâu lão vẫn còn sống, còn muốn đích thân đến thăm hắn.
Không ngờ Trâu lão chết rồi còn có thể sống lại, lẽ nào những gì hắn trải qua ở Hoa Tiên Hồ chỉ là ảo ảnh, chỉ là một giấc mơ?
Suy nghĩ của Tần Tang thay đổi trăm đường.
Liễu quản sự rõ ràng là có ý gây rối, nhưng Tần Tang không đoán được vấn đề nằm ở đâu.
Rõ ràng hai bên không thù không oán, chỉ là mua một đơn linh dược mà thôi, nếu thành viên thương hội Quỳnh Vũ đều là hạng người thấy hơi tiền nổi lòng tham với đồng liêu thì nên giải tán sớm đi.
-Ha ha...
Tần Tang cười lạnh:
-Không biết bây giờ Trâu lão đang ở đâu? Nếu Trâu lão muốn tới đây, bần đạo chờ mấy ngày cũng không sao...
Ngoài mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay lặng lẽ nắm chặt lấy Ma Phiên, đánh thức Thiên Mục Điệp, thôi thúc Thiên Mục thần thông nhanh chóng quét qua tĩnh thất một lượt, không phát hiện có người mai phục.
Liễu quản sự nghe vậy thì trong lòng mở cờ, vội vàng nói:
-Có lẽ Trâu lão đã rời khỏi Doanh Hoàn đảo, đang trên đường tới đây rồi, đạo trưởng...
Ông ta còn chưa dứt lời, Tần Tang đã đột nhiên ra tay.
-Xoẹt!
Kiếm quang xé rách áo choàng, trong nháy mắt chiếu sáng tĩnh thất.
Hai người ngồi đối diện nhau, cách nhau rất gần.
Liễu quản sự hốt hoảng, ông ta hoàn toàn không ngờ Tần Tang sẽ đột nhiên động thủ mà không báo trước.
Phản ứng của ông ta cũng không chậm, bàn tay dùng sức ấn xuống phía dưới, cấm chế tĩnh thất lập tức được kích hoạt, vô số phù văn tạo thành một bức tường giáng từ trên trời xuống, nhanh chóng ép tới phía Ô Mộc kiếm.
Cùng lúc đó, bên cạnh Tần Tang đột nhiên hiện ra những dây leo vừa to vừa chắc, uốn éo như con trăn, ngay lập tức tạo thành một cái lồng dây leo bao quanh Tần Tang.
Dây leo cuộn lại, dồn vào trong.
-Thanh Phong đạo trưởng, lão phu và ngươi không thù không oán, ngươi...
Liễu quản sự nổi giận, vẫn đang giả bộ, vẻ mặt mang theo khiếp sợ và phẫn nộ, quả thực không chê vào đâu được, lớn tiếng chất vấn Tần Tang.
Tần Tang cười khẩy không nói gì, tâm niệm vừa động, chỉ về kiếm Ô Mộc.
Liễu quản sự vội vàng kích hoạt cấm chế trong tĩnh thất, sơ hở của cấm chế lồ lộ dưới Thiên Mục thần thông.
Ô Mộc kiếm lóe lên một cái, sáng bừng lên, trong nháy mắt phân ra vô số kiếm khí, hóa thành một Kiếm Luân sáng trưng.
-Ầm!
Kiếm Luân và bức tường phù văn đập mạnh vào nhau, chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc rắc’ chói tai, một cảnh tượng khiến người ta kinh hoảng xảy ra, Ô Mộc kiếm xuyên thủng bức tường, lao thẳng đến chỗ Liễu quản sự dưới ánh mắt kinh hãi của ông ta.
Liễu quản sự kêu lên một tiếng sợ hãi, chạy ra khỏi cửa phòng, nhanh chóng lấy pháp bảo bản mệnh của mình ra, dùng sức đánh trả, cố gắng chống lại Kiếm Luân.
Đúng lúc này, trong cũi dây leo bỗng nhiên truyền đến tiếng xé.
Một luồng ma hỏa màu đen phá tan cũi, bừng bừng bốc lên, tản ra khí tức đáng sợ, ‘vù’ một tiếng bay vụt đến cửa tĩnh thất, chặt đứt đường chạy của Liễu quản sự.
Cảm nhận được khí thế của Kiếm Luân và Cửu U Ma Hỏa.
Mặt Liễu quản sự đầy sợ hãi, lúc này mới ý thức được đối thủ đứng trước mặt mình là ai, ông ta điên cuồng truyền chân nguyên vào pháp bảo bản mệnh.
Ánh sáng của Phương Kính vô cùng chói mắt, tạo thành một cái lồng ánh sáng, dưới sự che chở của Phương Kính, Liễu quản sự nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ông ta không hề có ý phản kháng, một lòng chỉ muốn trốn, trốn càng xa càng tốt!
-Rầm!
Kiếm Luân chém vào Phương Kính.
Phương Kính rung lên, lồng sáng đầy vết sạn, Liễu quản sự kêu lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Không đợi ông ta ổn định Phương Kính thì Cửu U Ma Hỏa lại đến.
-Vù vù...
Uy lực của Ma Hỏa còn vượt qua Kiếm Luân, chỉ nghe thấy một tràng xèo xèo, ngọn lửa màu đen mau chóng bao phủ lồng ánh sáng, theo kẽ hở len vào bên trong.
Liễu quản sự dùng hết sức để vá, tay chân luống cuống.
Đúng lúc này lại một tiếng nổ vang rền.
-Ầm!
Một nắm đấm mạnh mẽ khắc lên Phương Kính, bóng người Tần Tang thoáng hiện.
Lực mạnh cuốn tới, Liễu quản sự kêu lên một tiếng thảm thiết, hai đầu gối đập mạnh xuống đất, miệng phun ra máu. Ông ta vẫn muốn chống cự nhưng không còn cơ hội nữa.
Cửu U Ma Hỏa nhân cơ hội phá nát bình phong che chở cho ông ta, hóa thành mấy cái xiềng xích.
Liễu quản sự chỉ cảm thấy ý thức trở nên hỗn loạn, đến khi ông ta bình tĩnh lại thì phát hiện mình đã bị xích lửa trói lại, không thể động đậy, khí hải như một hồ nước lặng, chân nguyên trên người đều bị giam cầm.
Trên mặt ông ta đầy vẻ tuyệt vọng.
Ông ta không ngờ đột nhiên Tần Tang lại ra tay, còn mình thì lại không có sức đánh trả, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Cuộc chiến kết thúc cực nhanh, trong nháy mắt, thắng bại đã rõ, thị nữ ở lầu một vẫn không biết gì cả, đang nô đùa ầm ĩ.
-Bịch!
Tần Tang ngồi xuống bên cạnh Liễu quản sự, hai cánh tay khoanh lại, lạnh lùng nhìn ông ta.
Bạch đã hiện thân trong tĩnh thất, hắn âm thầm ra tay, che đi dấu vết cuộc chiến, hắn nhìn Tần Tang cảm khái:
-Kẻ thù của ngươi nhiều thật, tùy tiện cũng gặp được một kẻ.
Liễu quản sự há miệng ra, khổ sở nói: “Rốt cục ta đã để lộ chân tướng ra sao?”
Vào giờ phút này trong lòng ông ta không còn chút hy vọng này, rõ ràng là ông ta đã bại lộ từ lâu.
-Ngươi không nên lấy Trâu lão ra để gạt ta.