Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1503 - Chương 1503: Tiền Bối Là Thanh Phong Đạo Trưởng?

Chương 1503: Tiền Bối Là Thanh Phong Đạo Trưởng? Chương 1503: Tiền Bối Là Thanh Phong Đạo Trưởng?

Tần Tang cười lạnh một tiếng, bình thản nói:

-Chắc hẳn ngươi biết ta muốn biết chuyện gì, ngươi muốn tự chủ động khai ra, hay là bần đạo giúp ngươi mở miệng?

Liễu quản sự im lặng một hồi rồi thở dài:

-Ta nói, chỉ mong đạo hữu có thể để ta thoải mái hơn chút... Thực ra cũng không phải là Liễu mỗ muốn hại ngươi, chỉ là trước đó Tả phó sứ đột nhiên gửi tin, thương hội âm thầm truy nã đạo trưởng, quản sự ở các nơi một khi gặp được đạo trưởng nhất định phải báo lên, treo thưởng cực kỳ hậu hĩnh. Còn về nguyên nhân, Liễu mỗ không biết gì cả, nhưng Tả phó sứ từng nói đây là lệnh của thương hội truyền xuống, Liễu mỗ không dám không nghe theo...

-Thương hội âm thầm truy nã ta à?

Nghe được tin tức đáng kinh ngạc như vậy, vẻ mặt Tần Tang thay đổi.

Từ trước tới nay hắn và thương hội Quỳnh Vũ khi nóng khi lạnh, ở giữa chỉ có Trâu lão duy trì quan hệ, chưa bao giờ xung đột với thương hội, trái lại còn lập được mấy công lao, tại sao thương hội lại truy nã hắn?

-Tả phó sứ đã biết tin đạo trưởng xuất hiện, đang trên đường đến đây...

Sau khi chấp nhận số phận, Liễu quản sự không hề che giấu chuyện gì, không cần Tần Tang dọa nạt cũng khai hết tất cả.

Nghe xong ngọn nguồn, Tần Tang lập tức suy nghĩ.

Thương hội truy nã hắn là chuyện xảy ra cách đây không lâu, sau khi Thất Sát Điện đóng lại.

Trước khi đi vào Thất Sát Điện, tất cả vẫn tốt, nhưng sau khi từ đó quay về, sau khi Trâu lão chết, thế cục đột ngột thay đổi, mất đi hậu phương, hắn thoát cái biến thành tội nhân bị thương hội truy nã.

-Thương hội đã xác nhận tin tức Trâu lão đã chết, có người muốn thanh toán Trâu lão, hay là...

Mắt Tần Tang lóe lên, đột nhiên nhớ ra một khả năng đáng sợ.

-Lẽ nào là hắn?

Tần Tang và Bạch liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ tới khả năng này.

Thời gian cũng thật trùng hợp.

Bọn họ mới đánh bại âm mưu của đối phương ở Thất Sát Điện thì đối phương đã lại tìm đến cửa.

-Lúc đó kế hoạch của chúng ta rất hoàn mỹ, không để lại sơ hở, hơn nữa sau đó mượn sức của Cửu Phượng Vương rời khỏi Thất Sát Điện, theo lý thuyết, hắn không thể tìm được ngươi nhanh như vậy mới phải... Ngươi nghĩ xem có còn kẻ thù nào khác hay không? Có thể khiến thương hội khuất phục, e là có lai lịch không nhỏ, có lẽ cũng phải là lão quỷ Nguyên Anh đấy!

Bạch trầm giọng nói.

Tần Tang thầm tư:

-Cửu Phượng Vương và Ma Thanh Trúc không có khả năng lắm. Lan Đấu Môn, Hắc Xà Sơn, bọn họ quả thực có thực lực này, nhưng khi đó mình lấy chân thân giao tiếp với bọn họ chứ không phải thân phận Thanh Phong này. Trừ phi việc giết ngược tiểu sư đệ Hắc Xà Sơn hồi đó bị rò rỉ...

Bạch thấy Tần Tang im lặng rất lâu, không nhịn được mà phỉ nhổ:

-Rốt cục ngươi đã đắc tội bao nhiêu Nguyên Anh?

Tần Tang thở dài.

Xưa nay hắn hành sự khiêm tốn, người không động vào ta, ta không động vào người, rước phải bao nhiêu kẻ thù như thế này thực sự hắn cũng không mong muốn.

-Ngươi nghĩ xem phải làm sao đây? Tên Tả phó sứ kia chắc hẳn đã biết gì đó, tuy rằng hắn là cao thủ Kết Đan hậu kỳ, nhưng với thực lực của chúng ta, cho dù hắn có mang thêm mấy tên thủ hạ cũng không nắm chắc phần thắng.

Bạch đổi giọng điệu, nói.

Tần Tang lộ ra vẻ ngập ngừng, nói:

-Chỉ sợ người này đã báo tin tức cho hắc thủ đằng sau, đến lúc đó người chúng ta đợi không phải hắn, mà là mấy lão quỷ Nguyên Anh, chơi với lửa có ngày chết cháy.

-Vậy thì đi thôi!

Bạch nói:

-Để lại núi xanh không lo không có củi đốt, sớm muộn gì cũng có thể tra ra nguyên nhân.

Tần Tang cúi đầu nhìn Liễu quản sự, thấy ông ta nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, yên lặng chờ chết.

-Các người bất nhân đừng trách ta bất nghĩa! Không thể về tay không được, thu chút lợi trước đã.

Tần Tang oán hận nói.

Nhất thời hai mắt Bạch tỏa sáng.

Trong phân hội không có nhiều cao thủ, bắt Liễu quản sự dễ hành động hơn nhiều, Tần Tang không muốn kinh động những thế lực khác rước phải phiền phức, chuẩn bị âm thầm cướp sạch phân hội.

Ngay lúc Tần Tang và Bạch muốn chia nhau ra hành động thì đột nhiên cảm nhận được có một tu sĩ Kết Đan Kỳ đang đi vào cửa tiệm.

-Kính mời khách quan!

Vị khách đầu tiên đến lúc sáng sớm, thị nữ tràn đầy nhiệt tình.

Người đến là một tên trẻ tuổi gầy gò, vóc người không cao, có vẻ rất yếu ớt. Hắn đến vội vã, trước khi đi vào cửa hình như có chuyện gì đó gấp gáp, ánh mắt có chút lo lắng bất an, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn.

Cuối cùng, hắn nghiến răng, bước vào cửa hàng.

Nhìn thấy thị nữ, hắn lập tức điều chỉnh hơi thở, ánh mắt trầm ổn, uy nghiêm hơn vài phần, im lặng lấy ra một tấm lệnh bài, giơ lên cho thị nữ xem:

-Ta muốn gặp Liễu quản sự.

Thị nữ nhìn thấy lệnh bài, trong lòng cả kinh, vội vàng hành lễ:

-Khởi bẩm tiền bối, quản sự đại nhân đang tiếp khách quý ở tĩnh thất trên lầu.

Trên lầu.

Tần Tang và Bạch liếc mắt nhìn nhau.

-Người của thương hội Quỳnh Vũ.

Bạch nói.

Tần Tang gật đầu, môi khẽ mở, bắt chước giọng của Liễu quản sự:

-Mời đạo hữu lên lầu.

Tên trẻ tuổi kia ngẩng đầu liếc nhìn lên trên, bước lên cầu thang.

Thị nữ không dám ngăn cản.

-Két!

Tên trẻ tuổi đẩy cửa bước vào.

Tần Tang đã mai phục xong xuôi.

Tên trẻ tuổi này cùng lắm cũng chỉ có tu vi Kết Đan tiền kỳ, bắt hắn dễ như trở bàn tay.

Tần Tang đang định ra tay.

Không ngờ tên kia nhìn thấy Tần Tang khoác áo choàng đội mũ, trong nháy mắt đột nhiên hiện lên vẻ mừng rỡ vô cùng, bật thốt lên:

-Tiền bối là Thanh Phong đạo trưởng?
Bình Luận (0)
Comment