Chương 157: Phá Hạm
Chương 157: Phá Hạm
Nhưng chuyến đi này cũng không tính là trắng tay, ít nhất sau này ra ngoài gặp được linh dược, có thể nhận biết đại khái.
Về phần Bảo Tháp Phong tầng thứ hai, không phải cứ có linh thạch là có thể vào được, cần phải có lệnh bài tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Tần Tang chỉ nhận biết có một người là Ôn sư thúc, cũng không có giao tình gì, nên đành tạm thời bỏ qua.
Từ nay về sau Tần Tang một mực nán lại Thiếu Hoa Sơn, chưa đến một tháng, đột nhiên lại vội vàng rời đi.
Phía Nam Ô Trần Quốc là những dãy núi trùng điệp, không hề có dấu chân con người.
Phàm nhân không biết rằng, tại chính giữa của dãy núi này, lại có vài sơn mạch vô cùng lớn và hoang vu, trên núi không có đến một ngọn cỏ, các loại thú chim đều không thấy, đất đá đều mang màu đen vô cùng quỷ dị, bên trong kẽ đất không ngừng phun ra những luồng khí màu đen, ăn mòn những vùng núi rừng ở gần đó.
Đi vào nơi này liền có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, không chỉ lạnh trên cơ thể, mà còn cả giá lạnh xuất phát từ bên trong.
Tần Tang ngự không mà tới, hạ Phi Thiên Toa xuống, nhìn đến đỉnh núi đen phải nói là mênh mông vô bờ, thầm nghĩ gọi nơi này là Địa Trầm Động hình như có hơi hữu danh vô thực, phạm vi còn lớn hơn cả Âm Sát Uyên!
Đặc biệt là cửa vào của Địa Trầm Động, trông như là bị một tảng thiên thạch đánh cho vỡ ra thành cái hố trời, đường kính khoảng chừng mấy trăm trượng, cái cửa khẩu màu đen đối diện với trời xanh, từng luồng Âm Sát Chi Khí màu đen cứ thế mà đánh vào cấm chế trên miệng hang của Địa Trầm Động, bị phong tỏa ở bên trong, trông cứ như là từng con cá đang bơi vậy, đáy động một mảnh tối đen như mực, tựa như lối vào địa ngục Cửu U.
May mắn Địa Trầm Động lại nằm sâu bên trong thâm sơn hoang dã, nếu như dời lại gần một quốc gia nhỏ nào đó thì không biết nó sẽ mang đến biết bao nhiêu là tai họa.
Tần Tang nhảy vào trong động, ngay lập tức rùng mình một cái, sắc mặt hơi đổi, hắn có Ôn Dương Châu và Tị Sát, đó là hai kiện pháp khí chuyên môn nhằm vào Âm Sát Khí, khi còn ở Âm Sát Uyên liền có thể thoải mái ngăn cản lực ăn mòn của Âm Sát Chi Khí, lúc đứng trên mặt đất của ĐịaTrầm Động đã có thể cảm giác được sự lãnh lẽo đến thấu xương.
Từ cửa hang hướng xuống dưới, Địa Trầm Động càng ngày càng trống trải, lại sâu thêm một khoảng cách nữa, toàn bộ hang động đều biến thành một cái vực sâu thật lớn, không thua kém gì với Âm Sát Uyên, hai bên vực sâu còn có vô số cái khe, giống như từng mảnh trời hẹp không ngừng duỗi ra xa hơn, sinh linh trong vòng vài trăm dặm đều sẽ bị ảnh hưởng bởi Âm Sát Chi Khí.
Tần Tang tìm được động phủ của riêng mình trên vách động, đi vào mở cấm chế, lúc này cơ thể mới khôi phục được vài phần ấm áp.
Động phủ vẫn là đơn giản thô kệch như trước đây, Tần Tang cầm lấy ngọc giản bên trong động phủ, dán lên mi tâm, lập tức nhìn thấy được toàn cảnh của Địa Trầm Động, trọng điểm là những nơi mà Thiếu Hoa Sơn thiết lập cấm chế.
Phạm vi lớn như vậy, cái giá phải trả cho việc dùng cấm chế để phong tỏa hoàn toàn quá lớn, Thiếu Hoa Sơn chỉ là dùng một cái ảo trận đơn giản để che lấp đi Địa Trầm Động, sau đó dùng phong tỏa lớn hơn một chút ngoài cửa hang, những khe hở để không cho Âm Sát Chi Khí tràn ra ngoài quá nhanh.
Bởi vì địa thế thay đổi thất thường, có thể sẽ xuất hiện thêm một vài khe nứt mới, có khi những cấm chế này cũng đã lọt vào trong, cũng sẽ bị hư hao.
Cho nên nhiệm vụ của Tần Tang là cứ cách hai ngày lại phải đi tuần tra cả Địa Trầm Động một lần, ghi chép lại đầy đủ các tình huống thay đổi dù là nhỏ nhất, báo cáo lên sư môn để phòng ngừa có gì kì lạ bất ngờ xảy ra, khiến mọi người trở tay không kịp.
Tần Tang suy nghĩ một chút, liền quyết định đi tuần tra trước.
Trong vòng một tháng hắn nghe xong thuyết pháp ở Thiếu Hoa Sơn, thu được lợi ích không nhỏ, đặc biệt là nghe một vị sư thúc nói về kinh nghiệm mỗi khi đột phá bình cảnh ở Luyện Khí kỳ, đột nhiên có linh cảm, bình cảnh tầng thứ chín đã hơi buông lỏng nên hắn mới ngựa không ngừng vó chạy tới nơi này.
Lần đi dò xét này mất hơn nửa ngày, sau khi trở về, Tần Tang cảm giác được bản thân cứ như vừa mới bơi một vòng ở trong dòng sông băng vậy, ngồi thiền vận chuyển công pháp một lúc lâu mới loại trừ hết được hàn khí trong cơ thể.
Ghi chép lại những thay đổi dưới Địa Trầm Động vào trong Truyền Âm Phù mà sư môn đưa cho, viết ra hết, Tần Tang phong tỏa động phủ, đem Hoặc Thần Kính bố trí tại cửa miệng hang, bắt đầu bế quan.
. . .
Một tháng sau.
Đỉnh Vân Sơn.
Tần Tang, Tôn Đức và một số tán tu khác cùng nhau tập hợp ở trên đỉnh núi, uống rượu mua vui, bên trong Dược Viên của Tôn Đức trồng rất nhiều loại linh quả, mỗi một loại đều ngọt lịm và ngon miệng, nhưng Tôn Đức vẫn liên tục cảm khái nói còn kém xa so với Hồng Ngọc Đào ở Thiếu Hoa Sơn.
Những tán tu khác cũng tỏ vẻ vô cùng tán thành.
Tần Tang đột phá tầng thứ chín, tâm tình thư sướng, cũng hùa theo họ, chờ Hồng Ngọc Đào thành thục nhất định phải quay trở về sơn môn thưởng thức một phen.
Tôn Đức giơ chén rượu lên kính với Tần Tang:
- Chúc mừng Tần sư đệ đột phá tầng thứ chín, sư huynh lấy chén rượu nhạt làm quà tặng, xa xa không bằng những tiên rượu thơm và tinh khiết được chiết xuất từ các linh quả trong sơn môn, hy vọng sư đệ không có ghét bỏ.
Tần Tang ngay cả tự danh xưng cũng không dám, cùng với Tôn Đức và các tán tu khác chạm cốc với nhau.