Chương 198: Bái Kiến
Chương 198: Bái Kiến
Hiện tại hắn có hai con đường, một là thỉnh giáo các tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác, hai là chờ được sư môn Kim Đan Thượng Nhân thu làm đệ tử thân truyền.
Có thể được Kim Đan Thượng Nhân chỉ điểm là tốt nhất, có thể tránh đi rất nhiều đường vòng, nhưng thiên phú của mình vốn đã cực kém, hiện tại khí hải còn nhỏ hơn một thành, coi như không có khó khăn lần này, thì liệu có vị Kim Đan Thượng Nhân nào mắt mù mà nhìn trúng mình sao?
Tần Tang khổ sở mà cười, phát hiện bản thân mình cho dù Trúc Cơ thành công, con đường phía trước vẫn gập ghềnh như cũ, gai nhọn trải dài.
Sau khi hoàn toàn luyện hoá dược lực của Cửu Dương Đan, Tần Tang rời khỏi động phủ.
Mười ngày, Thiếu Hoa Sơn dường như đã quên, không có một ai để ý hắn.
Tần Tang suy nghĩ một lát, điều khiển Phi Thiên Toa mà đi.
Nơi muốn đi sớm nhất tất nhiên là Chưởng Môn Phong, thay đổi sách ngọc, hắn đến Chưởng môn đại điện, nhưng nghe đạo đồng nói lúc này Ngu chưởng môn không ở trong sư môn.
Tần Tang đợi một lúc, mãi không thấy Ngu chưởng môn trở về, nghĩ nghĩ một chút rồi lại bay đến Đạo Môn Phong.
Hắn xe nhẹ đường quen độn quang đi xuống, vừa tới trước Mộc Điện thì thấy vài thiếu niên cười cười nói nói đi từ trong Mộc Điện ra, đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ mà Tần Tang quen biết.
Mỗi khi sư thúc giảng pháp, hắn đều sẽ rời khỏi Địa Trầm Động để trở về nghe đạo, không thân với nhiều sư huynh đệ đồng môn, nhưng cũng quen biết vài người.
Trong mấy người này, có một thiếu niên tên là Tiền Nguyên Châu, từng thảo luận Vân Độn Chi Pháp với Tần Tang.
Đột nhiên nhìn thấy Tần Tang, ánh mắt Tiền Nguyên Châu sáng lên, giơ tay lên lên tiếng chào hỏi:
-A! Tần sư đệ. . ."
Vừa nói được một nửa, Tiền Nguyên Châu bỗng bị thiếu niên bên cạnh túm lại.
Chỉ thấy thiếu niên kia khom người, cẩn thận hành lễ với Tần Tang, cung kính nói:
-Đệ tử Chu Diên bái kiến Tần sư thúc.
Mấy người khác cũng làm như vậy.
Tiền Nguyên Châu đột nhiên ngớ ra, lúc này hắn mới phát hiện Tần Tang đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, người mà hồi trước có địa vị ngang nhau, hiện tại đã không thể nào so sánh.
Môi hắn khẽ mở, lo sợ hành lễ:
-Vừa rồi đệ tử thất lễ, đã mạo phạm Tần sư thúc, xin Tần sư thúc chớ trách phạt.
Tất nhiên Tần Tang sẽ không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, thuận mồm nói:
-Tiền huynh đệ, giữa hai ta cần gì phải đa lễ?
Tiền Nguyên Châu lại càng sợ hãi, luôn miệng nói:
-Đệ tử không dám.
Lúc này Tần Tang mới nhận ra rằng thân phận của mình đã thay đổi, giữa bọn hắn đã có một khoảng cách không thể nào vượt qua, trừ phi Tiền Nguyên Châu có thể đột phá Trúc Cơ kỳ, nếu không hai người quen thuộc trước kia sẽ càng lúc càng xa, không thể trở lại lúc trước.
Tu Tiên Giới, lực lượng vi tôn, đẳng cấp nghiêm ngặt.
Tần Tang âm thầm xúc động, cũng không làm việc dư thừa nữa, giọng điệu hắn trở nên lạnh nhạt, trái lại vẻ mặt của mấy người Tiền Nguyên Châu lại buông lỏng hơn trước đó rất nhiều, sau khi tạm biệt thì vội vàng rời đi.
Chờ cho bóng lưng bọn họ biến mất, Tần Tang mới xoay người đi vào Mộc Điện, may mắn trong Mộc Điện không gặp phải Trang Nghiêm.
Ở Thiếu Hoa Sơn, người Tần Tang thân nhất là Trang Nghiêm, lần này Tần Tang có thể có cơ hội bán mình để Trúc Cơ, phải cảm tạ Trang Nghiêm đã thông báo kịp thời, nếu như hắn cũng biến thành dáng vẻ như mấy người Tiền Nguyên Châu kia, Tần Tang không vui nổi.
-Chúc mừng Tần sư đệ đột phá Trúc Cơ!
Trước kia gọi Ôn sư thúc, hiện tại phải gọi là Ôn sư huynh. Hình như hắn với việc Tần Tang phá bình cảnh cũng không nghĩ nhiều, nhìn thấy hắn đến, lập tức tươi cười đứng lên chúc mừng.
-Không nghĩ tới tính tình của Tần sư đệ lại cứng cỏi như vậy, không chỉ có vượt qua Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh, còn được Ma Vật sư thúc tán thành. Sư huynh hổ thẹn, chỉ kiên trì trong huyễn cảnh được vài canh giờ, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, không bằng Tần sư đệ!
Thấy giọng điệu của Ôn sư huynh với mình hơi mang vẻ nịnh nọt, Tần Tang ngẩn ra, chợt hiểu được.
Ngoại trừ Ngu chưởng môn, cùng với sáu người khác đã trải qua Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh, những người khác không biết nội tình, thật sự coi mình là đạo lữ song tu của Ma Vật Chân Nhân.
Chuyện này chỉ sợ đã truyền khắp cả Thiếu Hoa Sơn rồi, khó trách trước đó ánh mắt mấy người bạn của Tiền Nguyên Châu nhìn chính mình hơi quái dị.
Chuyện của mình thì mình tự biết.
Trong lòng Tần Tang biết rõ sau lưng mình làm gì có núi dựa nào, chẳng qua là một giao dịch mà thôi, kể cả là Thần Yên tiên tử, cũng sẽ không để ý sinh tử của cặn thuốc.
Nhưng hắn cũng sẽ không ngốc đến mức vạch trần bản thân mình, một là không có can đảm để lộ bí mật, hai là cáo mượn oai hùm của Ma Vật Chân Nhân, chỉ cần mình không làm việc quá mức, thấy chỗ tốt thì lấy, không cần chỉ rõ, thì sẽ có thể có nhiều chỗ ẩn núp tốt.
Vốn định thỉnh giáo công pháp Ôn sư huynh, nhưng lại không thành.
Tần Tang uống trà nói chuyện với Ôn sư huynh một lúc, nhân tiện hỏi:
-Ôn sư huynh, ta vừa đến Chưởng Môn Phong, Chưởng môn sư huynh không ở trong môn, còn chưa đổi sách ngọc, vẫn dùng lệnh bài lúc còn là Luyện Khí kỳ, không biết Bảo Tháp Phong sư huynh có thể sắp xếp hay không?
Ôn sư huynh khí phách nói:
-Chuyện này có đáng gì đâu? Nếu như Tần sư đệ không yên lòng thì cứ dùng lệnh bài của ta trước, chắc chắn bọn họ không dám làm khó dễ ngươi.
Lấy lệnh bài, Tần Tang đến Bảo Tháp Phong, đi đại điện của trân tàng Đan Đạo điển tịch, trận phù trước.
Trông coi đại điện là một tu sĩ họ Trương, đang dựa vào ghế ngủ mê man, trên bàn bày mấy cốc trà, nhìn tuổi đã không nhỏ, chắc là đã bỏ Tiên Đạo nên ý mới có thể lười biếng như vậy.
-Tần Tang bái kiến Trương sư huynh.
Tần Tang chắp tay.