Chương 2725: Thiên uy Luyện Hư
Chương 2725: Thiên uy Luyện Hư
Âm ảnh trong mây phác hoạ ra hình dáng một con Cự Hùng, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên Cự Hùng, nó chiếm cứ cả nửa bầu trời
Núi non sông ngòi đều phủ phục dưới thân nó, lộ ra dị thường nhỏ bé.
Cự Hùng đỉnh thiên lập địa, như thần linh theo dõi chúng sinh, khu sơn đuổi theo, kèm thêm phong lôi vân điện, linh triều mênh mông.
Giờ khắc này, đại địa run rẩy, thiên khung chấn động.
Pháp tướng!
Con ngươi Tần Tang co vào, xanh cả mặt, nhớ tới tin đồn liên quan tới Linh Việt Vương, yêu này chính là một con gấu yêu đắc đạo.
Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn phát sinh, Linh Việt Vương không bị Đại chân nhân dẫn đi, mà tự mình đến đây chặn hắn!
Phía trước, trong Trị Đàn tràn ngập tường vân, gần trong gang tấc, Tần Tang lại có loại ảo giác cách xa chân trời xa xăm.
'Ầm ầm ầm!'
Đại địa đang run rẩy.
Chẳng biết là pháp tướng Cự Hùng đánh xuống mặt đất, hay là vẻn vẹn dị tượng pháp tướng làm ra thanh thế bực này.
Trong chớp mắt, mây đen tràn qua thương khung, pháp tướng Cự Hùng càng ngày càng gần, dù khoảng cách nơi đây rất xa, nhưng lấy tốc độ pháp tướng, khoảng cách này căn bản không tính là gì.
Tần Tang sinh lòng kinh dị, đây là bản năng, không liên quan đến tính tình.
Hắn không phải lần đầu tiên đối mặt pháp tướng yêu tu Luyện Hư kỳ, năm đó theo cao thủ Đạo Đình đi ra tế đàn, đã gặp pháp tướng cản đường.
Nhưng khi đó có những người khác cùng chia sẻ áp lực, mà pháp tướng đó nhằm vào Tiên quan Đạo Đình, hắn chỉ bị vạ lây, nhưng cảm giác run rẩy đó vẫn là ký ức mới mẻ.
Tần Tang vốn cho rằng, bản thân ngày nay có thể chém giết yêu hầu Hóa Thần hậu kỳ, thân có pháp tướngThanh Loan, gặp lại Yêu Vương, có lẽ mình sẽ không phải không chịu nổi như vậy.
Lúc chân chính đối diện nguy cơ mới biết, hắn nghĩ về cường giả Luyện Hư kỳ quá đơn giản.
Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm.
Trốn!
Ầm ầm ầm. . .
Sấm sét oanh minh.
Tần Tang không dám giữ lại, dung nhập vào pháp tướng, thể nội điên cuồng dẫn động lôi lực bản mệnh Thanh Loan.
Lôi quang chói mắt theo Phượng dực tán phát ra, nuốt hết Tần Tang, khiến cho hắn gần như biến thành một lôi cầu.
Chúng yêu nhìn thấy lôi cầu, thấy lôi cầu bắn về phía Trị Đàn, sau đó có điện quang nổi ra phía ngoài, kéo ra hư không một đạo thiểm điện, tiếp cận tường vân, bản thể lôi cầu lại không kịp thời đuổi theo, tương tự giọt nước.
Ngay sau đó, chúng yêu chung quanh đột nhiên giật mình tỉnh lại, ý thức được một màn này cũng không phải là lỗi của bọn chúng, lôi cầu biến hóa đúng như bọn chúng nhìn thấy.
Giờ khắc này, thời gian phảng phất bị kéo dài vô hạn, mỗi một tia biến động của lôi cầu đều hiện ra rõ ràng.
Thiểm điện vốn vô cùng nhanh chóng, giống như gặp phải lực cản lớn lao, trở nên chậm lại!
Hết thảy bắt nguồn từ pháp tướng Cự Hùng xa cuối chân trời.
Khoảng cách quá xa, pháp tướng tựa hồ không kịp đuổi tới, không kịp ngăn trở Tần Tang, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tang chạy đến Trị Đàn.
Nhưng lúc này, con mắt lớn pháp tướng tập trung lôi cầu, toả ra thần mang chói mắt, phảng phất nhật nguyệt treo trên không, thần quang sáng rực xuyên qua hư không.
Tâm thần hắn như gặp phải trọng kích, tiếp theo phát hiện một chuyện càng đáng sợ.
Hắn có loại ảo giác, thiên tướng sụp đổ!
Thiên địa nguyên khí chung quanh xuất hiện dị biến, thiên địa nguyên khí ngưng kết, như đúc bằng sắt, trong đó càng ẩn chứa uy áp thiên địa kinh người, thiên địa vốn mặc hắn ngao du lại biến thành lồng giam!
Cường giả Luyện Hư kỳ có thể trực tiếp điều động thiên địa nguyên khí.
Nghe nói, bọn họ thi triển thần thông đạo thuật, có thể tới một mức độ nào đó dung nhập thiên địa nguyên khí, khiến cho uy lực tăng mạnh, cùng cảnh giới trước mặt không thể so sánh nổi.
Thí dụ như Tần Tang tại Huyền Thiên cung học được một môn đạo thuật, Huyền Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ.
Tu sĩ Hóa Thần chỉ có thể dùng chân nguyên bản thân ngưng tụ Huyền Thiên đại thủ, nhiều nhất dung nhập uy lực thiên địa, chấn nhiếp tâm thần đối thủ.
Mà tu sĩ Luyện Hư có thể dẫn động thiên địa nguyên khí, hóa thành kình thiên cự thủ, tróc tinh nã nguyệt.
Mặc cho chân nguyên ngươi vô cùng hùng hậu, há lại có thể so với thiên địa mênh mông?
Lúc này, Tần Tang chân chính cảm nhận được cường giả Luyện Hư đáng sợ, đối phương cách rất xa, vẫn có thể thao túng thiên địa nguyên khí, lợi dụng uy áp thiên địa áp chế bản thân, phá giải độn thuật của mình.
Chúng yêu chung quanh rất nhanh hiểu rõ ngọn nguồn, trong lòng sinh ra kính sợ Linh Việt Vương thật sâu, lại nhe răng cười nhìn về phía Tần Tang.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình chúng phập phồng mấy lần.
Đầu tiên là bị thực lực Tần Tang chấn kinh, nhìn Tần Tang đào thoát mà không thể làm gì được.
Hiện tại, bọn chúng lại phấn chấn,
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt tất cả đều ngưng kết.
'Lê-eeeeeeee-eeeez.'
Một tiếng phượng gáy rõ to, truyền từ thể nội Tần Tang, vang vọng đất trời.
Trên thân hắn lưu động thanh quang, chốc lát một con Thanh Loan từ trên đỉnh đầu bay ra, giương cánh lên.
Thân hình Thanh Loan lộ ra phi thường hư ảo, không thể so với pháp tướng Cự Hùng, nhưng khí tức có chỗ tương tự.
Thanh Loan thần tuấn, ngẩng đầu bay cao, lông vũ rơi xuống điểm điểm thanh quang, như là tinh mảnh, lộng lẫy.
Trong nháy mắt Thanh Loan xuất hiện, ánh mắt pháp tướng Cự Hùng đọng lại.
Pháp tướng chống cự uy áp thiên địa, thiên địa nguyên khí lại bắt đầu lưu động, là Tần Tang xông phá lồng giam.
Áp lực trên người hắn lập tức đại giảm, trong miệng phát ra một tiếng hét dài, hoá thân thành tia chớp, trong ánh mắt chúng yêu khiếp sợ, xông vào tường vân, tan biến giữa sương khói.
'Vù vù.'
'Ầm ầm ầm. . .'
Cuồng phong gào thét đến, điện thiểm lôi minh, pháp tướng Cự Hùng mang theo thiên tượng tới, dừng bước ngoài Trị Đàn, mắt lộ tinh quang.
Âm ảnh bao phủ chúng yêu, thức tỉnh chúng nó.
"Thuộc hạ vô năng, xin vương gia trách phạt!"
Chúng yêu quỳ rạp trên đất, mặt lộ vẻ thấp thỏm, kể cả tên yêu nữ kia.
Hung thủ chạy đến Trị Đàn trước mặt chúng, Linh Việt Vương tự mình xuất thủ cũng không thể lưu lại, không chừng sẽ phát tiết lửa giận lên thân bọn chúng.
Sắc mặt nữ yêu ẩn ẩn trắng bệch, mới vừa rồi toàn lực xuất thủ, gian nan tránh đi Thái Dương Thần Điểu, trốn qua một kiếp.
Pháp tướng Cự Hùng không để ý tới chúng yêu, ngưng mắt nhìn tường vân, như muốn nhìn thấu nó.
Yêu nữ thầm cắn răng, vì kế hoạch hôm nay chỉ có lấy công chuộc tội: "Thuộc hạ sẽ suất đội tiến vào Trị Đàn, lập thệ mang thi thể hắn về!"
Pháp tướng Cự Hùng nhìn yêu nữ một chút, hơi thu liễm mắt: "Thôi! Khí tức của hắn không giống, mục tiêu của chúng ta không phải là hắn! Mà lại. . ."
Mây đen đầy trời bay ngược về.
Chân thân Linh Việt Vương từ đầu đến cuối không lộ diện, chỉ để lại một câu nhàn nhạt: "Các ngươi không phải là đối thủ của hắn."
Tần Tang vô tung, pháp tướng lui về.
Bên ngoài Trị Đàn khôi phục lại bình tĩnh, Phù hầu cùng các yêu rất nhanh cũng nhận được tin tức, chạy tới.
Chúng yêu nhìn tường vân bên ngoài Trị Đàn, thần sắc khác nhau.
. . .
Trong Trị Đàn.
Tần Tang chui vào tường vân, không dám dừng lại, ở ngoại vi Kim điện phi tốc xuyên thẳng qua, xuyên qua Cửu Khúc Tinh Hà, tiến vào chỗ sâu Trị Đàn, vẫn chưa hết sợ hãi, sau cùng một mạch trốn về động phủ.
Nhớ lại kinh lịch vừa rồi, Tần Tang còn sợ hãi, im lặng thật lâu.
Hắn dự đoán, thường xuyên đi tới đi lui lưỡng địa có thể sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ là ỷ thực lực không kém, đa phần nguy cơ đều có năng lực hóa giải, ai ngờ lại gặp phải Yêu Vương.
Có thể chạy trốn, đúng là may mắn.
Mà Tần Tang đến nay còn không rõ ngọn nguồn, mơ hồ bị người đuổi giết, may mắn thoát được, có nhiều bất đắc dĩ.
"Nghiệt Nguyên càng ngày càng nguy hiểm. . . . ."
Tần Tang thầm than, về sau không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn là đừng lộn xộn cho thỏa đáng.