Chương 296: Chỗ Tránh Nạn
Chương 296: Chỗ Tránh Nạn
Đây chính là thiên tượng quỷ dị khó lường bên trong Cổ Tiên chiến trường, Tần Tang thầm nghĩ.
Tu sĩ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung đã không còn thấy ngạc nhiên trước cảnh tượng này nữa, nhưng đệ tử Thiếu Hoa Sơn lần đầu tiên tới Cổ Tiên chiến trường lại trợn mắt há hốc mồm.
Đúng lúc này, lại có một nhóm người đi ra từ trong thạch điện, đều là tán tu.
Tần Tang phát hiện những tán tu này tu vi đều không cao, trong đó đa số là Luyện Khí kỳ tám đến chín tầng.
Trong lòng Tần Tang hiểu rõ, tán tu không giống đệ tử Thiếu Hoa Sơn, chỉ cần đạt đến yêu cầu của sư môn là có thể được phân Trúc Cơ Đan. Nếu thiên phú bọn hắn không đủ, muốn Trúc Cơ, chỉ có thể tự mình đi tìm Trúc Cơ Đan, hoặc là tìm kiếm cơ duyên nghịch thiên cải mệnh, nhất định phải bắt đầu trù tính từ bây giờ.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Cơ duyên trong Vân Thương đại trạch kém xa Cổ Tiên chiến trường, ở Vân Thương đại trạch, an toàn thì an toàn đó, nhưng cũng có nghĩa là hy vọng Trúc Cơ sẽ thật xa vời, chỉ có thể phó thác cho trời.
Nếu như đến nay mình vẫn không thể Trúc Cơ, cũng sẽ giống như những tán tu này, đến để liều mạng ư?
Tần Tang âm thầm xúc động.
Tán tu so với đệ tử Thiếu Hoa Sơn càng không chịu nổi, bị cổ truyền tống trận giày vò đến khí tức uể oải, nhất là tu vi hơi yếu thì vô cùng thê thảm, giống như muốn nôn cả tim phổi ra, bên trong thạch cốc nhất thời tràn ngập mùi thối gay mũi.
Xa Ngọc Đào nhìn cảnh tượng lộn xộn, lông mày cau chặt, truyền âm cho đệ tử Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung có tu vi cao nhất:
-Sau khi Huyền Vũ đạo hữu tới, ngươi nói cho hắn biết lão phu đi trước một bước, không đợi hắn.
Tiếp đó, Xa Ngọc Đào nhìn lướt qua đệ tử Thiếu Hoa Sơn, mở miệng hỏi:
-Lão phu sẽ dẫn các ngươi đi Huyền Lô Quan, trong các ngươi ai muốn lưu lại chiến trường thì đứng sang bên cạnh đi.
-Khởi bẩm Xa sư thúc, chúng ta nguyện lưu lại. . .
Vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng dậy, bọn họ không phải lần đầu tiên tới, lần này đến lòng đã mang quyết tâm liều lĩnh, không phải là vì an ổn tu luyện, quyết định tiến vào Cổ Tiên chiến trường.
Bảo thuyền lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong một điện phủ khổng lồ.
Điện đường cao khoảng mười trượng, phong cách cực kỳ thô ráp, ở giữa dùng mấy cây cột đá lớn để chống đỡ, trên trụ đá lồi lõm, không hề đánh bóng, trừ ngoại điện đường này ra thì bên trong không hề trang trí gì cả, phía sau có một thông đạo sâu thẳm, không biết thông đến nơi nào.
Bảo thuyền vừa mới xuất hiện thì có một đội gồm mười vệ binh vội vàng đi đến, những vệ binh này đều mặc khôi giáp chế tạo giống nhau, trên khôi giáp khắc phù văn cấm chế, là một kiện pháp khí phòng ngự uy lực không yếu.
Bên hông mỗi vệ binh đều treo lệnh bài, nhưng kiểu dáng khác biệt, người dẫn đầu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lệnh bài trên người đại biểu cho thân phận đội trưởng của hắn.
Bảo thuyền nhẹ nhàng lắc một cái, thả người bên trong ra, sau đó bị Xa Ngọc Đào hút vào lòng bàn tay, biến mất không thấy gì nữa.
Điện đường to lớn xếp vào nhiều người như vậy vẫn vô cùng trống trải.
Đội trưởng đội vệ binh kia bước nhanh đến trước mặt Xa Ngọc Đào, cung kính hành lễ rồi nói:
-Tướng thủ Huyền Lô Quan Ngọc Dương Tử, bái kiến Xa sư thúc!
Xa Ngọc Đào "Ừm" một tiếng rồi nói:
-Ngươi sắp xếp những người này đi.
Lời còn chưa dứt, Xa Ngọc Đào đã biến mất tại chỗ.
Ngọc Dương Tử vội vàng tuân lệnh, quay lại nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lùng, lúc tầm mắt nhìn qua mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Tần Tang thì mới thiện ý gật đầu.
-Tại hạ đạo hiệu là Ngọc Dương Tử, đóng giữ Huyền Lô Quan, chư vị đạo hữu mới đến, có mấy quy củ cần nhớ kỹ. Thứ nhất, phải ra vào từ cửa thành, không thể tự tiện xông lên thành tường, phá hoại cấm chế, nếu không giết chết bất luận tội! Thứ hai, bất kể nơi nào, không cho phép xông vào Vệ Đội. . .
Trong giọng nói Ngọc Dương Tử mang theo sát ý mãnh liệt, cảnh cáo mọi người không được khinh thường quy củ của Huyền Lô Quan, giới thiệu những điều cần chú ý, hắn quát khẽ:
-Cổ Cập!
-Có!
Một vệ binh đồng thanh bước ra khỏi hàng.
-Các đạo hữu đại gia tộc.
Ngọc Dương Tử đảo mắt một vòng:
-Ai muốn gia nhập Huyền Lô Vệ xin đứng qua một bên, Cổ Cập sẽ mang các ngươi đi kiểm tra tư cách quân doanh, các đạo hữu khác thì mời đi lại tuỳ ý. . .
Huyền Lô Vệ là vệ binh thủ vệ Huyền Lô Quan.
Nói xong, Ngọc Dương Tử đưa tay chỉ ra ngoài điện đường.
Đám người nhốn nháo, tiếp đó mọi người trong đại gia tộc phân ra đi đến, trong đó nguyện ý gia nhập Huyền Lô Vệ chỉ có gần một nửa, những người khác thì kết bạn rời đi.
Sau khi Cổ Cập mang người đi, còn lại đều là đệ tử đích truyền của Thiếu Hoa Sơn, vẻ mặt và giọng nói của Ngọc Dương Tử hài hòa hơn nhiều.
-Chư vị đạo hữu lần đầu đến Cổ Tiên chiến trường, còn chưa quen thuộc Cổ Tiên chiến trường, trong ngọc giản có đồ vật các ngươi muốn biết, bên trong không chỉ có địa đồ Huyền Lô Quan mà còn có địa đồ một bộ phận Cổ Tiên chiến trường, chư vị tuyệt đối không được hủy ngọc giản, nếu không trên Cổ Tiên chiến trường sẽ nửa bước cũng khó đi. . .
Nói xong, Ngọc Dương Tử đưa tay quét qua Túi Giới Tử, sau đó có vô số ngọc giản từ trong đó bay ra ngoài.
Tần Tang dùng linh lực bắt lấy một miếng ngọc giản, dùng thần thức quét qua, phát hiện nội dung trong ngọc giản rất nhiều, vừa nhìn qua thì nghe Ngọc Dương Tử tiếp tục nói:
-Chư vị đạo hữu phải xem cẩn thận nhất là phần ở cuối ngọc bội, địa đồ Cổ Tiên chiến trường. Trên bản đồ ghi chú phần lớn vị trí tránh nạn, nếu chư vị đạo hữu một mình tiến vào Cổ Tiên chiến trường, trước khi thiên tượng đột kích, hoặc là bị Vân Thú truy sát, nhất định phải nhớ tìm kiếm chỗ tránh nạn thật sớm, đây là việc quan trọng nhất. Nếu không một thân một mình, không có màn chắn, một khi bị cuốn vào trong thiên tượng, nhẹ thì bị thương, nặng thì chết.