Chương 297: Cực Phẩm Đan Dược
Chương 297: Cực Phẩm Đan Dược
Nghe lời này, Tần Tang lập tức nhìn phần cuối cùng, trên địa đồ đúng là ghi chú từng điểm sáng to nhỏ.
Cái địa đồ này mặc dù phạm vi không nhỏ, nhưng lại đánh dấu kĩ càng, thật ra chỉ là một bộ phận bên ngoài nhất của Cổ Tiên chiến trường mà thôi.
Trên bản đồ phân chia Cổ Tiên chiến trường tinh tế tỉ mỉ hơn Tần Tang tra được lúc trước nhiều.
Trong đó, sâu trong Cổ Tiên chiến trường, cũng chính là nơi mà vết nứt không gian dày đặc nhất, không hổ là trung tâm của hỗn chiến Tu Tiên Giới thượng cổ, không chỉ nguy cơ trùng trùng, mà còn có rất nhiều Vân Thú thực lực mạnh mẽ, đến nay hiếm có người đặt chân đến.
Từ khu vực trung tâm trở ra ngoài, vết nứt không gian bắt đầu trở nên thưa thớt, nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm, Kim Đan Thượng Nhân cũng phải cẩn thận từng li từng tí, lo sợ từng bước, không có tông môn nào có thực lực khống chế nơi này.
Ở bên ngoài Cổ Tiên chiến trường mới là nơi đấu sức của các đại tông môn.
Bên ngoài Cổ Tiên chiến trường lại bị chia thành bốn tầng, theo thứ tự là nội tầng, trung tầng, ngoại tầng cùng tối ngoại tầng.
Những điểm sáng này tượng trưng cho vị trí tránh nạn, trong đó điểm sáng lớn có số lượng không nhiều tượng trưng cho thành trấn nhỏ và phường thị xây ở trong Cổ Tiên chiến trường.
Những thành trấn và phường thị này, cơ bản đều do bí cảnh di phủ đã hoàn thành thăm dò biến thành, dựa vào cấm chế bên trong bí cảnh để chống lại thiên tượng bào mòn và Vân Thú công kích, có trong bốn khu vực của Cổ Tiên chiến trường, càng vào bên trong càng ít, chính là vị trí an toàn nhất trong Cổ Tiên chiến trường.
Dựa vào những địa phương này, tu tiên giả mới có thể không cần lo lắng đường lui.
Mà những điểm sáng nhỏ kia là chỗ tránh nạn do tu sĩ tiến vào Cổ Tiên chiến trường tự xây dựng, có vài cái ẩn sâu trong lòng đất, có vài cái thì dựa trên địa thế, đa số đều ở khu vực tối ngoại tầng.
Cổ Tiên chiến trường có quy củ bất thành văn là mỗi người tiến vào chỗ tránh nạn đều phải lưu lại mấy đạo cấm chế, tích lũy theo ngày tháng, chỗ tránh nạn sẽ càng thêm kiên cố, thời điểm thiên tượng đột kích, người qua đường có thể vào tránh né nguy hiểm.
Những chỗ tránh nạn này kém xa bí cảnh, vạn nhất uy lực của thiên tượng quá kinh khủng, hoặc là bất hạnh bị Vân Thú thực lực mạnh mẽ phát hiện, chỗ tránh nạn cũng không thể bảo đảm an toàn.
May mắn, loại sự việc này không phổ biến ở khu vực tối ngoại tầng.
Trải qua vô số năm, khu vực nguy hiểm ở tối ngoại tầng đều đã bị thăm dò, các đại tông môn dựa vào thành lớn phía sau, khống chế khu vực này, phân chia phạm vi thế lực của riêng mình, không cho phép đệ tử tông môn tuỳ tiện vượt biên.
Hiện tại, lực khống chế này đang chậm rãi lan ra khu vực ngoài tầng.
Ngọc Dương Tử nói không sai, không có địa đồ, ở Cổ Tiên chiến trường quả thật là nửa bước cũng khó đi, địa đồ tương tự ở bên ngoài cũng bán, nhưng phải bỏ tiền mua, mà lại không rõ ràng như Thiếu Hoa Sơn.
Chờ sau khi bọn hắn xem qua ngọc giản, Ngọc Dương Tử mới mở miệng nói:
-Chư vị đạo hữu ai muốn gia nhập Huyền Lô Vệ hoặc là Ảnh Vệ, có thể đứng qua một bên, đệ tử Luyện Khí kỳ chỉ có thể làm vệ binh bình thường, các vị Trúc Cơ kỳ sư huynh sư đệ thì giống như tại hạ, có thể làm tướng thủ. Nếu muốn gia nhập Ảnh Vệ, đệ tử Luyện Khí kỳ còn cần phải kiểm tra.
Ý là đệ tử Trúc Cơ kỳ có thể lựa chọn theo ý mình.
Thật ra, dựa theo giới thiệu trong ngọc giản, bọn họ không chỉ có hai lựa chọn là Huyền Lô Vệ và Ảnh Vệ, ví dụ như thủ vệ sư môn khống chế bí cảnh, không chỉ công việc nhàn hạ mà còn có thể được chia một ít đồ vật bên trong bí cảnh.
Nhưng mà những cái kia có yêu cầu cao hơn, Tần Tang đoán là phải ai có bối cảnh mới đến lượt.
Đúng lúc này, Tần Tang nghe Vu Đại Nhạc truyền âm:
-Tần sư đệ, vi huynh đi trước một bước.
Tần Tang quay đầu, nhìn thấy Vu Đại Nhạc gật đầu với hắn, sau đó xoay người chạy ra bên ngoài điện đường, đồng môn cùng nhau rời đi cũng không ít, xem ra Vu sư huynh đã hạ quyết tâm, một mình xông xáo trên Cổ Tiên chiến trường.
-Ngọc Dương Tử sư huynh, tại hạ Tần Tang, có một chuyện không rõ, không biết sư huynh có thể giải thích nghi ngờ này của ta được không?
Ngọc Dương Tử tò mò nhìn lại:
-Tần sư đệ cứ nói đi, đừng ngại.
Tần Tang gật đầu rồi nói:
-Tại hạ mới đến, hiểu biết rất ít về Huyền Lô Quan và Cổ Tiên chiến trường, chỉ có mỗi miêu tả bên trong ngọc giản thì khó tránh khỏi cảm giác ngắm hoa trong màn sương, khó mà quyết định sẽ làm Huyền Lô Vệ hay Ảnh Vệ. Không biết sư môn có yêu cầu nhất định phải lựa chọn ngay bây giờ không, nếu như không có, nhờ sư huynh dàn xếp mấy ngày, để cho tại hạ học hỏi một chút, sau đó mới đưa ra quyết định?
Ngọc Dương Tử 'A' một tiếng, cười nói:
-Đương nhiên có thể, Tần sư đệ chỉ cần đưa ra quyết định trong vòng một tháng, có thể liên lạc ta mọi lúc. . .
Ngọc Dương Tử dừng một chút, lấy ra một viên ngọc phù giao cho Tần Tang:
-Tần sư đệ cầm đi, có thể dựa vào ngọc phù này để mượn dùng miễn phí một động phủ ở bên ngoài trại lính dưới Quân Bàn Sơn, một tháng sau trả lại là được. Nhưng mà, tốt nhất Tần sư đệ nên đưa ra lựa chọn sớm, vạn nhất bỏ lỡ cơ hội, Ảnh Vệ còn may, chỉ phí một hồi trắc trở mà thôi, còn muốn gia nhập Huyền Lô Vệ thì phải chờ mười năm sau nữa đó, rốt cuộc Huyền Lô Quan cũng không phải do một mình Thiếu Hoa Sơn chúng ta định đoạt, có vài quy củ vẫn phải tuân thủ.
Tần Tang nói một câu cảm ơn, hắn thấy trong ngọc giản, quân doanh Huyền Lô Vệ trú đóng ở Quân Bàn Sơn, trên Quân Bàn Sơn có động phủ tốt nhất cho vệ binh sử dụng, không mở cho người ngoài, nghiêm cấm người ngoài tự tiện xông vào.