Chương 3226: Phục kích
Chương 3226: Phục kích
Dịch: Độc Hành
Sắc trời u ám, mây đen che phủ thái dương.
Gió biển dần dần mãnh liệt lên, trên mặt biển sóng cả phập phồng, là dấu hiệu phong bạo đến.
Mắt thường có thể thấy mây đen xa xa đang hội tụ tới nơi này.
Giữa sóng gió, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi đi tới, theo lý thuyết loại thuyền ô bồng này không nên xuất hiện trong biển lớn này, một cơn sóng là có thể đánh chìm nó.
Trên thân thuyền có linh quang không tầm thường lưu động, thuyền nhỏ lộ ra nhẹ nhàng dị thường, mà người bình thường không thể nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ này, đây là một chiếc pháp chu do tu sĩ khống chế.
Đầu thuyền đứng đấy ba người, trong ô bồng cũng có bóng người.
Một người trong đó chính là Tần Lịch, trong ngực ôm tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly đang uể oải, buồn ngủ.
Bọn hắn sau khi được đưa đến Bắc Hải, không an ổn quá lâu thì từ Điệp Đảo thay phiên được đưa đến tiền tuyến. Tiền tuyến là một mảnh hải vực hẹp dài, nằm giữa nơi đối đầu Phong Bạo Giới và đại quân Trường Hữu Tộc.
Song phương đang nghỉ ngơi lấy sức, không tiến công quy mô, nhưng thù hận đã sâu, không có khả năng ở chung hòa thuận, sẽ nghĩ hết biện pháp thăm dò và quấy rối lẫn nhau, làm suy yếu lực lượng địch nhân.
Vùng biển này biến thành chiến trường tranh phong, song phương thường phái ra tiểu đội, chém giết trong vùng biển này, tương đương với một bãi săn. Nếu lấy được thắng lợi, cũng có thể cổ vũ sĩ khí.
Tần Lịch và tiểu hồ ly chưa bao giờ trải qua chiến tranh thảm liệt như vậy, thoạt đầu không biết làm thế nào, thậm chí kinh hoảng, không ngờ "Tiểu đệ" mà bọn hắn thu lại có tác dụng mấu chốt.
Kiếm Nhất đặc biệt dũng mãnh, sát phạt quyết đoán, mà lại phi thường thích ứng hoàn cảnh chiến trận, phảng phất từ trên chiến trường sờ soạng lần mò đi lên. Dưới Kiếm Nhất dẫn đầu, bọn hắn rất nhanh thích ứng hoàn cảnh chiến trường, nhiều lần đạt được thu hoạch.
Chiến trường nguy hiểm, cũng ẩn chứa kỳ ngộ, đối với người lập công, tất cả các tông Phong Bạo Giới tuyệt đối không ban thưởng keo kiệt, đủ loại bảo vật làm người ta hoa mắt, chỉ có nghĩ không ra, chứ không có thứ tông môn không bỏ ra nổi.
Theo chiến công tích lũy, tu vi Tần Lịch và tiểu hồ ly tăng nhanh như gió, bản thân cũng phảng phất trải qua thoát thai hoán cốt, lại có chút lưu luyến quên về.
"Sao còn chưa gặp được kẻ nào, nhàm chán chết! Sao không tiếp tục áp sát một chút?"
Tiểu hồ ly duỗi lưng một cái, miệng lầm bầm phàn nàn.
Lần này ra biển, mục đích là kiếm đủ chiến công, đổi một kiện linh vật có thể luyện chế pháp bảo, chính là bản mệnh pháp bảo tương lai mà Tần Lịch chuẩn bị cho mình.
Pháp khí trên người bọn hắn có thể nói là vũ trang đến tận răng, không cần thêm vào, đan dược cũng nuốt không cần tiết kiệm. Dù cách Kim Đan kỳ còn một đoạn, nhưng chiếu theo tình thế này, đột phá Kim Đan kỳ sẽ không thành vấn đề, hiện tại đã bắt đầu vạch kế hoạch.
"Hồ Tiên đạo hữu đã tính trước, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Chúng ta đã tới gần, mặc dù ở bên ngoài hạch tâm chiến trường, khó đảm bảo những cao thủ Trường Hữu Tộc kia không chạy ra, đã có rất nhiều bài học thất bại rồi . . . ."
Một người đàn ông tuổi trung niên bên cạnh ấm giọng khuyên nhủ.
Nghe nói trong hạch tâm chiến trường có Nguyên Anh kỳ, thậm chí Hóa Thần kỳ đấu pháp, dù cho dư ba bọn hắn cũng không thể thừa nhận.
"Ngươi tưởng bản Hồ Tiên không biết những đạo lý này sao?"
Tiểu hồ ly hầm hừ nói: "Không cần ngươi dạy ta!"
Nam tử trung niên một mặt bất đắc dĩ, biết tính tiểu hồ ly này bốc đồng, cũng may tiểu hồ ly biết rõ phân tấc, trên đại sự không gây hoạ, lại còn Tần Lịch giúp đỡ bồi tội, nên mọi người không chán ghét nó.
Tần Lịch quả nhiên liên tục bồi tội, gã vẫn bộ dáng thật thà, nhưng qua chiến trường tẩy lễ, đã sớm xưa đâu bằng nay. Địch nhân nếu trông mặt mà bắt hình dong, chắc chắn chịu nhiều đau khổ.
Đột nhiên, thần sắc nam tử trung niên biến đổi, khẽ quát một tiếng: "Cẩn thận!"
Cùng lúc đó, những người khác trên thuyền cũng cảm nhận được nguy cơ đến, bên ngoài pháp chu đột nhiên trở nên một mảnh trắng lóa, cuồng phong mãnh liệt cuốn tới, pháp chu kịch liệt lắc lư.
Đám người lúc này mới nhìn thấy, trên mặt biển quanh pháp chu, chẳng biết lúc nào hiện lên mười mấy đầu cá bạc, những con cá bạc này chỉ là yêu thú Phàm Yêu kỳ, bọn hắn trước đó đã phát giác, vốn cũng không để ý.
Lúc này, thể nội cá bạc tản ra gợn sóng mạnh mẽ, miệng phun bạch quang.
Sau một khắc, các con cá bạc đều bị mở ngực phanh bụng, trong nháy mắt chết thảm. Từ phần bụng chúng bay ra một quang cầu, theo quang cầu xuất hiện, bạch quang lại chói mắt. Bạch quang như thực chất giữa từng quang cầu nối liền hình thành dây xích ánh sáng, tiếp theo tạo thành một tấm lưới lớn vây pháp chu lại, phảng phất có uy năng hút vào pháp chu, khiến linh quang pháp chu bỗng nhiên ảm đạm.
"Ha ha. . . . ."
Nơi xa truyền đến tiếng cuồng tiếu: "Rơi vào cạm bẫy bản tướng quân bố trí, xem các ngươi có chết hay không!"
"Không ổn, mau lui lại!"
Nam tử trung niên một mặt kinh sợ, từ trong tay áo lấy ra một ngọc cầu lớn chừng quả đấm, toàn lực thôi động, đối kháng lưới ánh sáng.
Mấy người Tần Lịch cũng kịp phản ứng, nhao nhao tế lên pháp khí, không cần thương nghị, ăn ý đánh về phía một quang cầu.
Mấy đạo lưu quang cùng xông ra pháp chu, mắt thấy là sẽ đánh trúng quang cầu, nhưng địch nhân chuẩn bị đã lâu, há có thể để bọn hắn đơn giản đắc thủ.
Quang cầu bạo tạc, vô số mảnh vỡ bắn về phía pháp chu. Trong khoảnh khắc, pháp chu bị đao lâm kiếm mưa bao phủ.
Nam tử trung niên kinh hãi, lập tức khởi động pháp trận phòng ngự mạnh nhất của pháp chu, dâng lên một khối quang tráo trong suốt, như là vỏ trứng, chợt truyền đến tiếng vang oanh minh, quang tráo ngạnh sinh tiếp nhận một kích này, lập tức gắn đầy vết rạn.
Ngọc cầu trong tay nam tử trung niên răng rắc một tiếng, gần như vỡ vụn. Toà pháp chu này là gã dùng đại lượng chiến công đổi lấy, không ngờ vừa giao chiến đã gần như hủy diệt, nhưng gã vẫn không đau lòng, lớn tiếng hô: "Mau chạy!"
Đám người Tần Lịch biết được lợi hại, không chút do dự, tế ra pháp khí của mình, thừa cơ lao ra, sau đó cũng không quay đầu phi độn về đường cũ.
Lúc này, một đám người Trường Hữu Tộc bay vút đến, cũng may đám Tần Lịch phản ứng rất nhanh, không bị vây quanh.
Những người Trường Hữu Tộc kia thấy không thể vây khốn đối thủ, một gã tướng lĩnh há miệng rống to, bốn tai đám người Trường Hữu Tộc đều nở rộ lam mang, ngưng tụ ra một đạo lam quang, giống như một dòng nước.
Nước biển giống như bị một loại nào đó hấp dẫn, đảo lưu lên không trung, chủ động dung nhập lam quang.
Lam quang vòng quanh người Trường Hữu Tộc, nước biển tụ đến càng ngày càng nhiều, triệt để bao khỏa người gã, hình thành một cự nhân nước hình thể cao lớn.
Trường Hữu Tộc không giống Chu Yếm tộc chú trọng rèn luyện thể phách, nhưng một trong thần thông thiên phú của bọn họ là hóa hình thành loại cự nhân nước này, có được lực lượng cường đại không kém thể tu, mà lại không có cảm giác đau, không biết mệt mỏi.
Loại thần thông này cũng không phải người nào cũng có thể lĩnh ngộ, đám người này vậy mà toàn bộ có thể hóa hình thành cự nhân nước, có thể thấy được là một đội quân tinh nhuệ Trường Hữu Tộc.
Từng đầu cự nhân nước ngưng tụ thành hình, toàn thân do nước tạo thành, đi trên mặt biển như giẫm trên đất bằng.
Bọn chúng chạy như điên, lại giống như chạy trên mặt đất, khiến nước biển vang ù ù, tốc độ không kém đám Tần Lịch dùng pháp khí phi hành.
Nước biển là nguồn suối lực lượng bọn chúng, chỉ thấy một con cự nhân nước trảo xuống dưới một cái, trống rỗng hút tới một đoàn nước biển lớn, trong tay trở nên ngưng thực, tạo hình, sau cùng nắn thành một lưỡi búa, nhắm ngay một đạo độn quang ném tới.
"Tránh ra!"
Tần Lịch phụ trách chạy trốn, tiểu hồ ly cảnh giới, thấy lưỡi búa bay tới, nhắc nhở Tần Lịch mau tránh.
Độn quang dịch chuyển, kịp thời tránh đi, lưỡi búa sượt qua bọn hắn, nện vào trong biển, lực lượng cuồng mãnh bộc phát, mặt biển nổ ra một cái hố sâu.
Nhìn thấy uy năng lưỡi búa, tất cả mọi người âm thầm kinh hãi, biết tuyệt không thể để loại công kích này đánh trúng.
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Đao thương kiếm kích, búa rìu câu mâu, người Trường Hữu Tộc ngưng tụ nước biển thành đủ loại vũ khí, ép đám Tần Lịch chật vật trốn tránh, không thể kết trận tiến hành phản kích.