Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 323 - Chương 323: Vân Du Tử

Chương 323: Vân Du Tử Chương 323: Vân Du Tử

Rất nhanh, mười mấy con Vân Thú đều bị tiêu diệt, Tần Tang lập lại chiêu cũ, ra lệnh cho cương thi đi dẫn Vân Thú tới.

Mãi cho đến đêm khuya, đám Vân Thú bay bên trên cửa hang cuối cùng cũng bị giết toàn bộ, nhân lúc rảnh rỗi, Tần Tang tự mình tiềm nhập sơn động.

Bên trong sơn động có một cái khoáng mạch Hỏa Nguyên Thạch cỡ nhỏ, bị hắn phát hiện thông qua Hỏa Ngọc Ngô Công.

Hỏa Nguyên Thạch tinh luyện Hỏa Tinh, có thể dùng để phụ trợ cho việc luyện đan, giá trị không lớn bằng Càn Dương Thạch Anh, nhưng cũng rất hiếm thấy, may mắn có loại khoáng mạch này tồn tại nên Tần Tang mới có thể chống đỡ được phí tu luyện.

Túi Giới Tử tràn đầy Hỏa Nguyên Thạch và một số linh tà vật, Tần Tang khởi hành ngay trong đêm, đi thẳng đến phường Trường Dương.

. . .

Ra khỏi tiểu viện, Tần Tang thầm thở dài, số ma khí Hắc Thị có thể sưu tập được càng ngày càng ít, lần này chỉ có một món, muốn thăng cấp cả sáu cây Thập Phương Diêm La Phiên thì e rằng phải chờ thêm một thời gian dài nữa.

Tần Tang lắc đầu, đi tới chi nhánh của Thái Ất Đan Các, đang định vào bán Hỏa Nguyên Thạch thì có một lão giả tóc trắng đi ra từ cửa hàng đối diện.

Khi thấy rõ tướng mạo của lão giả, Tần Tang không hiểu sao Tần Tang lại có cảm giác quen thuộc.

Ngay sau đó, ký ức xa xưa đột nhiên hiện lên.

Tần Tang lập tức chấn động!

Lão giả và Tần Tang sát vai đi qua nhau.

Tần Tang quay đầu, đưa mắt nhìn lão giả đi thẳng đến đầu đường, thấy ngừoi kia sắp biến mất trong đám người, cơ thể hắn đột nhiên loé lên, bước nhanh đuổi theo sau lão giả.

-Tiền bối, xin dừng bước!

Lão giả dừng bước lại, kinh ngạc nhìn Tần Tang đang chặn đường, trong ánh mắt ẩn giấu sự phòng bị:

-Đạo hữu ngăn lão đạo lại là có chuyện gì?

Tần Tang chắp tay một cái, cung kính nói:

-Vãn bối lỗ mãng xin tiền bối thứ tội, xin hỏi. . . đạo hiệu của tiền bối có phải là Vân Du Tử hay không?

Bị một người xa lạ nói ra thân phận, lão giả vuốt chòm râu dài, hai mắt híp lại dò xét Tần Tang, nhíu mày trầm ngâm nói:

-Đạo hữu thật sự biết lão đạo? Nhưng mà. . . Lão đạo lại chưa từng gặp qua ngươi.

-Tiền bối đúng là không biết ta.

Tần Tang gật gật đầu, trầm giọng nói:

-Tiền bối thực sự là Vân Du Tử đạo trưởng? Không biết tiền bối còn nhớ rõ Tịch Tâm hay không?

Nghe được cái tên này, vẻ mặt lão giả hơi giật mình, nâng mắt nhìn lên trời xanh, ánh mắt đột nhiên trở nên hư không, dường như đang nhìn thấu hơn mười năm qua, giật mình lo lắng hồi lâu mới nhìn chăm chú Tần Tang rồi hỏi:

-Tịch Tâm mà tiểu huynh đệ nói tới chẳng lẽ chính là đệ tử Tịch Tâm mà lão đạo thu dưỡng tại thế tục sao? Sao ngươi lại quen biết Tịch Tâm?

. . .

-Vãn bối vốn là người Ninh Quốc, lúc mười lăm tuổi đã đi theo trưởng bối buôn bán, nửa đường bị cường đạo cầm tù, may mắn chạy thoát được, sau đó lại lưu lạc đến Đại Tùy, được Tịch Tâm đạo trưởng có lòng tốt thu lưu, về sau thì cơ duyên xảo hợp bước vào tiên đồ. . . Lại nói, vãn bối có thể thuận lợi bước vào con đường tu hành như vậy là nhờ phương thuốc tắm cổ mà tiền bối để lại...

Bên trong quán rượu thanh tĩnh.

Hai người gọi rượu thịt, ngồi đối diện nhau.

Tần Tang nhẹ nhàng nói cho Vân Du Tử biết mối nhân duyên của mình và Tịch Tâm đạo trưởng.

Nói đến chuyện trước kia, gương mặt Tần Tang cũng hiện ra vẻ tưởng nhớ, thần sắc có chút thất vọng.

Hắn luôn giãy giục biến mạnh trên con đường tu tiên này, quãng thời gian tu luyện quá say mê nên chưa từng có tâm trạng nhớ lại chuyện cũ, giờ nghĩ kỹ lại thì mười lăm tuổi hấn đã bước vào Thanh Dương Quán, giờ đã qua tuổi lục tuần.

Nhoáng cái đã thành chuyện của hơn bốn mươi năm trước.

-Phương thuốc tắm cổ?

Vân Du Tử trầm ngâm chốc lát, cười nói:

-Tần lão đệ nói tới là Dưỡng Tủy Thang sao? Thứ đó đúng là có tác dụng với người vừa nhập môn, khi đó lão đạo đi chu du tứ phương thì vô tình phát hiện ra, thứ đó xuất phát từ tay của một vị Tông Sư võ đạo ở Đại Tuỳ. Nguyên liệu bên trong phương thuốc đều là phàm dược, nhưng nó lại có tác dụng với tu tiên giả nên khá là hiếm có.

Tần Tang gật đầu, đứng dậy bái một cái:

-Vãn bối vẫn chưa cảm tạ với tiền bối bao giờ. Vãn bối từng cho rằng tiền bối chỉ là phàm nhân. Không ngờ cũng là ti tiên giả. Không lẽ Tịch Tâm đạo trưởng cũng là tu sĩ...

Sau khi hành lễ xong, Tần Tang ngồi xuống chờ mong nhìn Vân Du Tử.

Hắn không ngờ sư phụ Vân Du Tử của Tịch Tâm đạo trưởng lại là tu tiên giả!

Khi ở Thanh Dương Quán, vào tiết thanh minh Tịch Tâm đạo trưởng thường lấy chân dung của Vân Du Tử ra tế bái, Tần Tang cũng thường tế bái cùng nên có nhìn thấy bức hoạ một lần.

Thế nên khi vừa nhìn thấy Vân Du Tử hắn đã cảm thấy quen thuộc. Hắn đột nhiên nhớ tới người mà hắn từng thấy qua khi tới thế giới này, không nhớ rõ vì sao, nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra bức chân dung kia rồi bừng hiểu ra.

Theo lời Tịch Tâm đạo trưởng, khi vẽ bức chân dung kia, Vân Du đã qua tuổi thất thập cổ lai hi*.

*Thất thập cổ lai hi: chỉ tuổi 70.

Hiện tại Vân Du Tử đang ngồi đối diện hắn, mặc dù bề ngoài có già hơn trong bức chân dung một chút nhưng gương mặt vẫn y như thế. Thậm chí trông còn có tinh thần hơn.

Vân Du Tử là tu tiên giả, không lẽ Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt cũng đều là tu tiên giả? Mà bản thân hắn làm mấy hành động nhỏ ở Thanh Dương Quán kia đều không qua được mắt của sư đồ bọn họ sao?

Tịch Tâm đạo trưởng đưa phương thuốc cho hắn là vì thương hại hắn tu luyện vất vả sao?

Tần Tang cười khổ, vì cầu tiên đạo mà rời khỏi Thanh Dương Quán, không lẽ hắn đã bỏ gần tìm xa trong khi chân tiên đang ở trước mắt mà hắn lại vụng về không biết sự thật.
Bình Luận (0)
Comment