Chương 324: Theo Dõi
Chương 324: Theo Dõi
Đồng thời Tần Tang cũng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, khi hắn ở Thanh Dương Quán chưa từng thấy Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt sử dụng thủ đoạn nào khác phàm nhân, Tịch Tâm đạo trưởng vì giúp đỡ nạn dân mà cam nguyện chịu đói chịu đói, ăn thô lương rau dại.
Khi Tần Tang vơ vét được đống ngân lượng từ chỗ đám sơn tặc, mua Phục Hổ Trường Quyền xong thừa xong thì liền dùng hơn nửa để phụ cấp đạo quán.
Không lẽ là do họ muốn nhập thế rèn đạo tâm nên đã tự phong ấn tu vi?
Tần Tang suy nghĩ lung tung, thấy Vân Du Tử lắc đầu nói:
-Tịch Tâm không phải là tu tiên giả, ít nhất là trước khi lão đạo rời đi Tịch Tâm không phải là tu tiên giả. Bởi vì lão đạo gặp tiên duyên sau khi từ biệt với Tịch Tâm, sau đó thì lão đạo chưa từng quay lại lần nào. Lại nói, Tịch Tâm thu lưu Tần lão đệ, giờ lão đạo lại gặp được Tần lão đệ. . . Cái duyên phận này thật là huyền diệu.
Nghe thấy lời này, Tần Tang đột nhiên sững sờ, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm nên đã kinh ngạc nói:
-Vãn bối nghe Tịch Tâm đạo trưởng nói, khi tiền bối ngài từ biệt hắn đã hơn bảy mươi tuổi. . .
Vân Du Tử nói sau từ biệt Tịch Tâm đạo trưởng xong mới gặp tiên duyên, khi đó ông ta đã hơn bảy mươi tuổi!
Tần Tang cảm nhận được rất rõ ràng, tu vi hiện tại của Vân Du Tử đã là là Trúc Cơ kỳ sơ kỳ, mà khí tức mạnh hơn cả hắn mấy phần!
Vân Du Tử cười nhạt nói:
-Mười lăm tuổi lão đạo có y thuật thiên hạ vô song, sau đó vào cung làm Thái Y, bốn bảy tuổi phạm sai lầm lớn suýt thì mất mạng, sau đó nản lòng thoái chí xuất gia thành đạo, tự xưng là Vân Du Tử. Bảy mươi hai tuổi biết tính thiên mệnh, chợt cảm thấy thọ nguyên không còn nhiều, nghĩ tới chuyện cũ năm xưa mới biết ranh giới giữa sống và chết đáng sợ như nào, lão đạo không muốn làm bộ xương khô trong mộ nên đột nhiên nảy ra ý nghĩa ra ngoài cầu tiên đạo. Vừa hay Tịch Tâm đã khôn lớn, học hết chân truyền của lão đạo rồi nên năm đó đã cõng theo một hòm thuốc, một mình đi bộ về phía tây, sáu năm sau, khi đang hái thuốc trên núi hoang thì gặp ân sư. Được ân sư chỉ điểm nên lão đạo bắt đầu tu hành từ năm bảy mươi tám tuổi, do tuổi già sức yếu, khổ tu bốn mươi năm, là khoảng một trăm mười tám tuổi thì may mắn Trúc Cơ thành công, cũng coi như có chút an ủi. Không bằng Tần lão đệ, tuổi còn trẻ liền đã có tu vi như này, quả là tiền đồ vô lượng!
Nghe giọng nói êm tai của Vân Du Tử, Tần Tang như nghe được cố sự huyền bí nào đó, càng nghe càng thấy kinh ngạc.
Tu Tiên Giới có chung nhận thức, đó là tu sĩ Luyện Khí kỳ sau năm mươi tuổi nguyên khí suy bại, Nguyên Thần từ đầu đã già yếu nên Trúc Cơ càng là hy vọng xa vời, trừ phi có thể tìm được linh dược bù đắp thiếu thốn, mà loại linh dược này mỗi loại đều cực kì trân quý, mà lại dược hiệu không thể dùng chồng chất lên nhau được.
Khi Mạnh Như Hối năm mươi tám tuổi có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai, cảm thấy Trúc Cơ vô vọng nên đã từ bỏ tiên đồ, ở lại Nguyên Chiếu Môn làm quản sự.
Mà ở cái tuổi đó, Vân Du Tử vẫn là phàm nhân!
Bảy mươi tám tuổi tuổi mới bắt đầu tu luyện, không nói tới chuyện khác, bỏ bao công sức tu luyện bốn mươi năm mà khi mới một trăm mười tám tuổi đã Trúc Cơ thành công, có thể nói chuyện này quả thực kinh thế hãi tục, Tần Tang trước giờ chưa từng nghe qua!
-Vãn bối. . . Bội phục!
Thiên ngôn vạn ngữ, toàn bộ đều hóa thành hai chữ bội phục.
Nếu đổi vị trí, hắn sắp tám mươi tuổi mà vẫn là phàm nhân, tuổi già sức yếu mới gặp được tiên duyên thì liệu hắn còn ý chí bền bỉ, quyết tâm thành công như vậy không?
Tần Tang cảm thấy không chắc.
Hắn tự cho rằng tâm hướng đạo của bản thân rất kiên định, nhưng khi so sánh với vị “lão nhân” trước mặt lại không đáng một xu!
Tần Tang hai tay giơ ly rượu, kính Vân Du Tử một chén rượu.
Cho dù là ngừoi vốn không quen biết thì cũng là một vị đạo hữu đáng để khâm phục.
Vân Du Tử thản nhiên tiếp nhận, nhấp ngụm rượu, bưng chén, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì, ngẩn người hồi lâu mới hơi do dự hỏi:
- Tần lão đệ, lúc đệ gặp được Tịch Tâm... Hắn thế nào?
- Tịch Tâm đạo trưởng mang trong mình lòng nhân từ, cam chịu nghèo khó, lấy thuốc chữa bệnh cho người nghèo khổ. Thời điểm vãn bối ở Thanh Dương Quán là năm thiên tai hoành hành, nạn dân phương Bắc chạy nạn xuống Nam, người chết đói ở khắp nơi, Tịch Tâm đạo trưởng không ngần ngại mà kê thuốc, cứu sống vô số người...
Tần Tang thấy Vân Du Tử quan tâm chuyện này, ngay lập tức kể hết mọi thứ mình biết sau khi vào Thanh Dương Quán, nói khái quát một lần.
Hắn thật sự rất kính nể Tịch Tâm đạo trưởng. Tịch Tâm đạo trưởng là một người từ bi, thật sự thực hiện tín niệm của mình "An đắc quảng hạ thiên vạn gian, Đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan"*.
*Câu thơ trong bài thơ “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá” của Đỗ Phủ. Dịch thơ:
“Ước được nhà rộng muôn ngàn gian,
Khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan”
Bản thân Tần Tang không làm được điều đó, nhưng nó cũng không thể cản hắn kính nể những người như thế.
- Ngài ấy làm rất rốt.
Vân Du Tử gật đầu, dường như khẽ thở ra một hơi.
- Tịch Tâm đạo trưởng truyền lại đạo Nho chính thống mà tiền bối để lại cho thế tục, đệ tử gọi là Minh Nguyệt, là một người thông minh nhân nghĩa. Nhưng mà, khi vãn bối sắp rời Đại Tùy, có đến Thanh Dương Quán một chuyến, Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt vì tránh chiến loạn, đã rời đạo quán, mà hiện tại, hơn bốn mươi năm đã qua, chỉ sợ...
Vẻ mặt Tần Tang có phần buồn bã.
Năm tháng vô tình.
Minh Nguyệt chỉ nhỏ hơn hắn hai tuổi, Tịch Tâm đạo trưởng nếu không gặp kỳ ngộ, chắn rằng đã đi về cõi tiên.