Chương 325: Mau Ra Tay
Chương 325: Mau Ra Tay
Vân Du Tử cũng đã nghĩ đến điều này, thở dài một hơi, bước vào con đường tu tiên, chính là tiên phàm vĩnh viễn ngăn cách.
- Tiền bối bái nhập Thái Ất Đan Tông?
Tần Tang nhớ đến lần đầu tiên gặp Vân Du Tử, khi các quản sự của Thái Ất Đan Các tiễn Vân Du Tử rời đi, gọi Vân Du Tử là "sư thúc", dễ nhận thấy rằng có quan hệ rất gần gũi.
Vân Du Tử "Ừ" một tiếng:
- Ân sư của lão đạo là Phiêu Nhai Chân Nhân có xuất thân từ Thái Ất Đan Tông. Năm đó, ân sư thấy lão đạo tinh thông y đạo, có chút thiên phú ở Đan Đạo, phá lệ đưa lão đạo vào Tiên môn làm một dược đồng. May mắn là lão đạo thông thạo y thuật, tinh thông đạo dưỡng sinh. Dù tuổi tác đã cao, nhưng cơ thể có thể coi là khỏe mạnh. Về sau lại ăn được mấy viên linh đan, may mắn được đến bước này
Đừng thấy Vân Du Tử nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng Tần Tang hiểu rõ, trong mấy câu nói đó ẩn chứa rất nhiều gian khổ.
...
Đến ngoài trấn Trường Dương, Tần Tang tiễn biệt Vân Du Tử.
- Tần lão đệ về đi thôi! Tần lão đệ là đệ tử Thiếu Hoa Sơn, sư môn của hai chúng ta cùng đóng giữ ở Huyền Lô Quan, chắc chắn sẽ có lúc gặp lại, sau này còn gặp lại!"
Vân Du Tử đứng ở xa chắp tay với Tần Tang, xoay người, một mình đi về phía Tây.
Theo lời Vân Du Tử, tuy rằng ông ấy đột phá Trúc Cơ kỳ, nhưng bởi vì tuổi tác quá cao, lúc đột phá có để lại tai họa ngầm, gây ra trở ngại với việc tu hành về sau.
Vân Du Tử chu du ở chiến trường Cổ Tiên nhiều năm, tìm kiếm biện pháp giải quyết tai họa ngầm này khắp nơi, cuối cùng cũng có tin tức. Cho nên mới có chuyến này, không ngờ lại gặp được Tần Tang ở trấn Trường Dương.
Điều này làm cho Tần Tang liên tưởng đến bản thân mình. Hai người đúng là đồng bệnh tương liên. Nhưng Tần Tang là do chính mình chuốc lấy, còn Vân Du Tử là do năm bảy mươi tám tuổi mới gặp được tiên duyên. Đúng là ý trời trêu ngươi, sức người khó trái.
Còn Vân Du Tử có tai họa ngầm gì, Tần Tang cũng không tìm hiểu đến cùng.
Hắn kết giao với Vân Du Tử, chỉ bởi vì nhờ Tịch Tâm đạo trưởng mà xuất hiện một chút duyên phận mà thôi. Trước đó, hai người cũng mới gặp nhau một lần, không có giao tình thâm hậu, Tần Tang biết điều không hỏi nhiều.
Tần Tang đứng im tại chỗ, xoay người nhìn về phía Đông Nam, không động đậy một lúc lâu.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với Vân Du Tử gợi lên suy nghĩ trong lòng Tần Tang.
Nếu lúc đó chọn ở lại Đại Tùy, không truy tìm con đường tu tiên, thì hiện tại mình sẽ như thế nào?
Có thể quyền khuynh thiên hạ, có thể phú khả địch quốc, có thể con cháu đầy đàn...
Cả đời này, chắc hẳn cũng sẽ cực kỳ xuất sắc.
Nhưng ở sâu trong tim, có lẽ sẽ luôn có một tia tiếc nuối không thể xóa đi. Mỗi khi một mình cô đơn ngước lên bầu trời đêm, sẽ nổi lên từ đáy lòng sao?
Dù sao, thế giới này thật sự có thần tiên mà!
Tần Tang ngẩng đầu nhìn trời cao, quay người vào trấn, tìm một góc không người, phát động "Độn Linh Quyết", đè tu vi xuống tầng mười ba Luyện Khí kỳ, sau đó đeo một chiếc mặt nạ vào đường cái, bước chân vội vàng, tựa như có việc gấp.
...
Bốn phía trấn Trường Dương đều là núi đá nhấp nhô, địa hình phức tạp.
Lúc này, bóng dáng một người đeo mặt nạ rời khỏi trấn. Vừa ra khỏi trấn, ngay lập tức phát động pháp khí phi hành, dùng toàn lực bay về phía Tây, vừa bay vừa nhìn xung quanh, cực kì cảnh giác.
Dường như hắn không phát hiện, trong dãy núi phía sau hắn, có hai người nhờ địa thế mà ẩn nấp ở chỗ tối, giống như rắn độc lặng lẽ mò lên, từ đầu đến cuối đều theo sau lưng hắn!
Hai người kia, một người mặc kính trang, cơ thể cường tráng, người còn lại thì giống như một thư sinh nho nhã yếu ớt.
- Nhị ca, chẳng qua chỉ là một kẻ ở Luyện Khí kỳ tầng mười ba, tu vi xấp xỉ chúng ta, cho dù không cần Âm Độc Chướng, chắc chắn hai đánh một cũng có thể dễ dàng tóm được, cần gì phải làm phiền đại ca."
Tráng hán ghét nhất là phải ẩn nấp theo dõi. Vì đề phòng bị mục tiêu phát hiện, ngay cả thở mạnh cũng không dám, thật là bí bách, cả người không được thoải mái, trong giọng nói mang theo sự bất mãn.
Nhưng thư sinh vẫn cứ đợi đại ca đến cùng nhau động thủ.
Đại ca là cao thủ Trúc Cơ kỳ, vì một tên dê béo ở Luyện Khí kỳ mà quấy rấy việc tu luyện của đại ca, không khỏi là dùng dao mổ trâu giết gà.
Hai mắt thư sinh không rời bóng dáng người trước mặt, nghiêm giọng nói:
- Người này cực kỳ cẩn thận, ở mỗi cửa hàng chỉ bán một chút. Nhưng từ khi chúng ta theo dõi hắn, người này liên tiếp vào bảy, tám cửa hàng, đều là bán cùng một thứ gì đó. Có thể thấy được số lượng Hỏa Nguyên Thạch cùng linh, tà vật trong tay hắn không ít. Có bản lĩnh kiếm được nhiều linh vật như vậy, dù tu vi người này thấp thì cũng không thể khinh thường, cẩn thận là trên hết. Ngươi đừng trừng mắt với ta. Bớt nói linh tinh đi, đừng để cho hắn dùng pháp thuật chạy mất.
Bị dạy dỗ một lúc, tráng hán đành đè lại sự bất mãn, nghe lời làm việc.
Ba huynh đệ bọn họ ở các thành thị, trấn lớn làm buôn bán không vốn, có thể làm nhiều năm như vậy mà không xảy ra chuyện gì, đều dựa vào mưu kế của Nhị ca. Ngay cả Đại ca cũng nghe theo Nhị ca, hắn càng không dám dị nghị cái gì, chỉ là càu nhàu chút thôi.
Theo dõi thêm một lúc, không biết người phía trước tiêu hao quá nhiều linh lực nên không thể duy trì pháp khí, hay là cảm thấy trước sau không gặp chuyện gì, buông lỏng phòng bị, tốc độ chậm dần đi.
Đúng lúc này, đột nhiên thư sinh thấp giọng nói:
- Đại ca tới rồi, động thủ!
- Được!
Tráng hán nhe răng cười, đột nhiên giẫm một cái, cơ thể như mũi tên lao đi, sau đó đột nhiên phóng lên trời. Thư sinh cũng không ngồi yên. Sau đó, trong chớp mắt hai người đã tới gần đối phương, một trái một phải vây hắn lại.
Bọn họ nhìn thấy, ánh mắt sau mặt nạ tràn đầy sự bất lực và kinh hoàng.
Trong tay hai người đồng thời lộ ra một nắm Âm Độc chướng khí tanh hôi. Sau khi áp sát đối phương, lập tức đánh ra chướng khí, nháy mắt đã bao phủ đối phương kín kẽ.
"Rào rào rào..."
Tràng hán vẫn thoải mái cười.
Sắc mặt thư sinh lại đại biến:
- Không được rồi, khí độc không có tác dụng! Đại ca mau ra tay!