Chương 3254: Xử phạt Thiên Hạo Lâu
Chương 3254: Xử phạt Thiên Hạo Lâu
Dịch: Độc Hành
Tam đại tông môn làm ra loại chuyện này, trước mắt bao người bị vạch trần, danh vọng giảm lớn, Tam Giáo Minh giải tán đã thành kết cục đã định. Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện dù không phải từ đây không gượng dậy nổi, cũng rất khó khôi phục nguyên khí.
Hiện tại cũng không phải như lúc ở hạ giới, chiếm cứ Tiên cung, tài nguyên có thể trường thịnh không suy, giang sơn vĩnh cố. Tất cả các tông các tộc đều phải xem sắc mặt của Tần Tang, trừ phi Tần Tang thay đổi cái nhìn về bọn họ, bằng không bọn họ sẽ một mực bị áp chế, những tông môn khác thừa cơ quật khởi. Cứ kéo dài tình huống như thế, Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện sẽ dần dần suy sụp.
Còn phải xem Thiên Hạo Lâu có thể vượt qua kiếp nạn này không. Tất cả mọi người nhìn về phía Khô Vinh lão ma.
Khô Vinh lão ma cao minh, đối mặt Phiền lão ma lên án, vẫn bảo trì trấn định, nói: "Vị trí Tông chủ, dựa vào năng lực, ta chưa từng dùng bất luận âm mưu thủ đoạn gì chèn ép đại trưởng lão. Đây vốn là nội bộ sư môn cạnh tranh bình thường, đại trưởng lão chớ để oán khí trong lòng che đậy hai mắt, vu hãm ta. Kéo ta cùng chết, đối với Phiền gia, hay sư môn, không có nửa điểm lợi ích, sẽ chỉ làm người thân đau đớn kẻ thù sung sướng!"
Tiếp theo, Khô Vinh lão ma lại chắp tay với Tần Tang: "Đại chân nhân cho bẩm, trước khi Bắc Hải bị tập kích, vãn bối cùng hai vị Tông chủ bế quan, chuẩn bị luyện chế một kiện bảo vật để đối kháng Trường Hữu tộc. Bế quan mười mấy năm, chúng ta minh tư khổ tưởng, có hiệu quả rõ ràng, bảo vật đã sắp hoàn thành, chỉ cần ôn dưỡng một đoạn thời gian là có thể đại thành. Đây là bảo vật đó, hai vị Tông chủ có thể làm chứng..."
Nói xong, gã mở ra bàn tay, lòng bàn tay có một kim ấn nhỏ nhắn. Kim ấn không có chữ, mặt ngoài có kim tuyến không ngừng vặn vẹo nhúc nhích, sau một thời gian ngắn có thể sinh ra chữ vàng chân chính.
Đám người thầm khen Khô Vinh lão ma không hổ là cự phách nhất đại ma đạo, chưa lo thắng trước đã lo bại, sớm tách bản thân mình ra. Lời nói này càng đẩy Phiền lão ma vu cáo với ý định trả thù, tiếp đó nhắc đến Phiền gia, giống như đang uy hiếp, lại giống như hứa hẹn, chỉ cần Phiền lão ma chống đỡ được việc này, gã sẽ bảo toàn Phiền gia. Hiện trước mặt Tần Tang, không có khả năng quang minh chính đại hứa hẹn gì với Phiền lão ma, đây là cực hạn Khô Vinh lão ma có thể làm được.
Phiền lão ma lại giống như không nghe hiểu, hoặc là lão không thèm để ý, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị khiếp người: "Ngươi chính là tông chủ Thiên Hạo Lâu, không có ngươi ở sau lưng vạch kế hoạch, Tam Giáo Minh há có thể nghe theo lão phu sai sử? Rốt cuộc hắn có biết hay không, hỏi một chút họ Hồng, tự nhiên sẽ biết rõ!"
Nửa câu sau lão lại nhìn về phía Tần Tang nói.
Phiền lão ma hiển nhiên đã cam chịu, lại hận Khô Vinh lão ma thấu xương: "Lão phu rơi xuống kết cuộc này, tất cả đều là ngươi ban tặng, ngươi muốn thoát thân, nằm mơ! Trên đường hoàng tuyền, có người làm bạn mới không cô độc, ha ha..."
"Ngươi..."
Nhìn Phiền lão ma gần như điên cuồng, đã đánh mất lý trí, Khô Vinh lão ma cảm thấy rất khó giải quyết.
Sau đó, ma tu họ Hồng trả lời, càng tuyên án Khô Vinh lão ma tử hình. Thì ra, ma tu họ Hồng và Giao Long Vương sau khi hợp tác, đã liên lạc Khô Vinh lão ma báo việc này, chỉ có điều Khô Vinh lão ma cũng không tỏ thái độ trước mặt, sau một thời gian ngắn, Phiền lão ma mới đến tiếp xúc với y, trong đó nhất định là thụ ý Khô Vinh lão ma.
Đến thời điểm này, Khô Vinh lão ma cũng không thể duy trì trấn định, gấp giọng hô to: "Đại chân nhân chớ tin vào sàm ngôn của tiểu nhân, vãn bối..."
Ánh mắt Tần Tang tĩnh mịch, băng lãnh, không đợi Khô Vinh lão ma nói xong, đã có vài sợi xiềng xích phá vỡ biển mây, bắn về phía Khô Vinh lão ma.
Khô Vinh lão ma không thể nghi ngờ là thiên tài ma đạo, nhìn khắp Phong Bạo Giới, cũng hiếm người có thể sánh vai, là một trong những người có hi vọng nhất đột phá Luyện Hư kỳ, giết thật đáng tiếc. Nhưng Tu Tiên Giới xưa nay không thiếu thiên tài, tu vi Giao Long Vương càng cao hơn một bậc, há không đáng tiếc?
Ở trong mắt Tần Tang, bọn họ không khác tu sĩ Hoá Thần bình thường, chủ đàn do hắn tọa trấn, ba tòa phân đàn có đám người Tố Nữ, những người khác chỉ có thể chủ trì tòa phân đàn phổ thông nào đó, tu vi cao một chút hoặc thấp một chút, khác biệt không lớn, không cần lấy đại cục làm trọng.
Tần Tang muốn giết gà dọa khỉ, để tất cả mọi người biết, dám can đảm phản bội, dù mạnh như bọn họ, thân phận tôn quý như tông chủ Thiên Hạo Lâu, vương giả yêu tộc, kết quả đều giống nhau!
'Ầm!'
Khô Vinh lão ma cùng với người Tam Giáo Minh tham dự vạch kế hoạch này, đều bị trói gô, kéo ra trước chủ phong, chờ đợi xử lý. Đám người câm như hến, chỉ có tiếng Phiền lão ma cuồng tiếu vang vọng thiên vũ. Bất quá, thanh toán còn chưa kết thúc.
Ánh mắt Tần Tang xoay chuyển, nhìn về phía chỗ ghế Thương Lãng hải, Bảo Hỉ quay người, gật đầu nhẹ ra sau lưng, một người mang mặt nạ đồng xanh bay ra ngoài, trước chủ phong quỳ xuống, lấy xuống mặt nạ, lộ ra một thiếu niên thanh tú.
Nhìn thấy tướng mạo thiếu niên, trên bàn tiệc Trung Châu, con ngươi một tu sĩ trung niên co rụt lại, sinh ra dự cảm bất thường.
Mặt mũi thiếu niên tràn đầy bi thương, liên tục dập đầu: :Vãn bối Việt Nghi, đến từ Việt gia Thương Lãng hải, gia phụ cùng mấy vị tộc lão đáp ứng lời mời tiếp viện đồng đạo Bắc Hải, lại bị ác tặc thừa lúc vắng mà vào, đồ sát Việt gia hơn trăm người, cướp sạch gia tộc trống không. Gia phụ nghe tin vội vàng chạy về, không ngờ ác tặc sợ bị trả thù, nửa đường bố trí mai phục cướp giết, dẫn đến gia phụ chết thảm, xin Đại chân nhân chủ trì công đạo!"
"Ngươi có biết hung thủ là ai?" Tần Tang hỏi.
"Chính là hắn!" Thiếu niên đưa tay chỉ tên tu sĩ trung niên kia, hai mắt đỏ bừng: "Hắn không biết làm sao biết được Việt gia ta có một khối Thương Bích Ngọc, nên đòi hỏi gia phụ, bị gia phụ cự tuyệt, ghi hận trong lòng, giết người đoạt bảo!"
Đám người chung quanh tu sĩ trung niên nghe vậy ồn ào, cần biết người này là trưởng lão Linh Ông Môn ở Trung Châu, năm đó Linh Ông Môn mặc dù không bằng mấy đại tông đỉnh tiêm như Bát Cảnh Quan, nhưng cũng là một phương đại phái chính đạo, không ngờ lại phạm phải việc ác này, đoạt bảo còn muốn giết người. Có người biết chuyện nhớ lại, Linh Ông Môn có một môn công pháp, cần linh vật đặc thù phụ trợ tu luyện, tựa hồ Thương Bích Ngọc chính là thứ nhất.
"Ngậm máu phun người!" Trung niên tu sĩ vỗ bàn đứng dậy, liên thanh tranh luận: "Vãn bối chưa hề làm qua loại chuyện này, xin Đại chân nhân minh giám!"
"Thương Bích Ngọc khẳng định vẫn ở trên người hắn, ngọc này có tạo hình đặc biệt, phía trên gia phụ dùng bí thuật khắc họa ấn ký. Người khác cướp đi, ít nhất phải dùng một năm mới có thể xóa đi."
Thiếu niên lại có phương pháp nghiệm chứng, trung niên tu sĩ ngẩn ngơ, chợt thấy toàn thân xiết chặt, pháp khí giới tử tự bay ra. Một lát sau cấm chế vỡ vụn, vật phẩm bên trong nghiêng đổ ra, quả nhiên có một khối bảo ngọc hình cá, ẩn chứa ấn ký, hoàn toàn giống với thiếu niên miêu tả.
Trung niên tu sĩ mặt xám như tro, môn chủ Linh Ông Môn vội vã tiến lên: "Việc này chính là hắn tự tụ tập trợ thủ gây nên, trong môn thực không biết rõ tình hình, nếu không vãn bối chắc chắn kiệt lực ngăn trở. Vãn bối quản người không nghiêm, khó từ tội lỗi, chắc chắn sẽ cho Việt gia một cái công đạo, cũng bồi thường hết thảy tổn thất cho Việt gia..."
"Minh hữu ở tiền tuyến liều chết giết địch, bọn hắn co đầu rút cổ bất động, ngược lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muôn lần chết không hết tội!" Tần Tang quát lạnh.
"Vù! Vù!"
Trung niên tu sĩ và trợ thủ của gã bị tỏa liên trói lại đem ra ngoài.