Chương 3255: Máu chảy đầu rơi
Chương 3255: Máu chảy đầu rơi
Dịch: Thanh Kỳ
Sau đó, lại có mấy người đứng ra chỉ chứng, trong lúc Bắc Hải bị tập kích, những người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đều bị bắt tại Thanh Dương quan, không một ai may mắn thoát khỏi cái chết.
Trước chủ phong Thanh Dương quan, tù phạm càng ngày càng nhiều, một mảnh đen kịt, không thiếu đại nhân vật, chỉ cần dậm chân sẽ làm cho Phong Bạo giới chấn động, làm người ta thấy mà giật mình.
Rốt cuộc, trận đại thanh tẩy này phải kết thúc.
"Tình thế bức bách, chỉ còn cách phạt nặng! Giao Long vương là cường giả Hóa Thần hậu kỳ thứ hai, sau tiên tử Lưu Ly, Khô Vinh tông chủ cũng là một thiên tài, nhưng những việc bọn họ làm, ảnh hưởng đến đại cục, gây ra tổn hại nghiêm trọng cho Phong Bạo giới. Pháp bất dung tình, bần đạo không thể không nhịn đau giết chết, trừng phạt răn đe, cảnh cáo người trong thiên hạ!"
Hai mắt Tần Tang sáng rực, hăn đi tới đâu, đám người cúi đầu tới đó.
"Vẫn còn nhiều người có tiểu tâm tư, nhưng ẩn tàng rất tốt, có người còn chưa kịp làm ác, các ngươi tốt nhất nên lấy đó mà làm gương, chứ phạm phải sai lầm!''
Từng sợi xiềng xích bị kéo căng, chậm rãi bay lên, từng tên tù phạm bị kéo bay lên không trung.
Bọn họ vốn còn một tia may mắn, nghĩ rằng Tần Tang sẽ giữ bọn họ lại, để đối kháng ngoại địch.
Bây giờ Tần Tang muốn hạ sát thủ, khí tức tử vong tới gần, cảm giác sợ hãi phun lên trong lòng bọn họ.
Có người khóc ròng, có người liều mạng xin tha, có người điên cuồng như Phiền lão ma, nhân sinh muôn màu.
Khô Vinh lão ma và Giao Long vương tràn ngập không cam lòng, bọn họ vốn may mắn, nhờ Phong Bạo giới phi thăng, bọn họ mới đi tới Đại Thiên, không thì đời này chưa chắc đặt chân lên được Đại Thiên.
Tiền đồ vốn tươi sáng, coi như Phong Bạo giới hủy diệt, bọn họ cũng có thể sớm đào tẩu, bảo toàn bản thân, tiếp tục truy tìm đại đạo.
Lại bởi vì đi sai một bước, chôn vùi tất cả.
"Grào!"
Tiếng long ngâm sau cùng hơi ngừng, cái cổ của Giao Long vương hiện lên tia máu, đầu to đứt ngang lăn xuống, máu tươi phun như suối, bị chém đầu mà chết.
"Phốc, phốc, phốc!"
Cùng lúc đó, những người khác cũng bị chém đầu, mùi máu tanh gay mũi cấp tốc khuếch tán, mây trắng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Một hơi được nhiều máu tươi đổ vào, làm cho các đóa hoa mới nở, càng thêm kiều diễm ướt át.
Một ngày này, đầu người lăn cuồn cuộn tại Thanh Dương quan.
Trận đại điển này biến thành điển lễ máu, tựa như đại lễ hiến tế.
Đầu lăn xuống một chỗ, thân thể xụi lơ trên không trung, lắc lư theo gió.
Một màn máu tanh này, hung hăng đánh thẳng vào tâm thần đám người, khắc sâu vào trong lòng bọn họ, không cách nào quên, hai chữ kính sợ lặng lẽ nổi lên từ đáy lòng.
Giết chết nhiều người như vậy trong một lần, có vẻ như tàn nhẫn, nhưng tội ác của bọn họ đều rõ ràng sáng tỏ, xử phạt công chính công đạo, không ai nói được cái gì.
Gió núi thổi qua biển mây.
Chung quanh yên tĩnh, bọn họ nhìn đám thi thể không đầu, lung la lung lay trên trung tàn, đứng ngồi không yên.
Đại điển chỉ mới bắt đầu, chẳng biết tiếp theo, cái gì đang đợi bọn họ.
Tần Tang phất tay, đám thi thể bốc cháy, bị đốt thành tro bụi, mùi máu tươi bị thanh tẩy.
Đã đủ để cảnh cáo những người khác, hôm nay là ngày vui của Thanh Dương quan, không thể để thi thể lại nữa.
Diệt trừ đầu đảng tội ác, thần sắc Tần Tang nhu hòa mấy phần, chậm rãi nói: "Lòng mang tâm tư, lòng tham không đáy, cuối cùng làm ra tội ác tày trời cũng không lạ gì. Làm cho bần đạo vui mừng là, đứng trước tai kiếp, các vị đồng đạo Bắc Hải không lùi một bước, vẫn còn rất nhiều đạo hữu lấy đại cục làm trọng, thí dụ như phật môn tây thổ, các vị đạo hữu Vu tộc, Yêu Hải và một số đạo hữu Đông Hải, Tứ Thánh cung, Bất Niệm sơn, Vạn Độc sơn, Quỳnh Ảnh môn..."
Tần Tang nhìn sang từng chỗ một, nêu tên từng thế lực, biểu lộ ra thiện ý.
Đám người Hoài Ẩn đại sư, Phương lão ma, Độc vương, Mộ Dung, Vũ vương, Nguyên Chúc, nhao nhao gật đầu đáp lời.
Bầu không khí dần hoà hoãn lại.
"Chư vị cũng biết, Phong Bạo giới không chỉ gặp ngoại địch, còn có nội ưu, thí dụ như truyền thừa của các phái, bởi vì là hạ giới, nên không có truyền thừa Hóa Thần hoàn chỉnh, có rất nhiều đạo hữu đứng trước quẫn cảnh truyền thừa đoạn tuyệt, không cách nào tu luyện…"
Tần Tang cố ý dừng lại một lát.
Nghe kinh mà biết nhã ý, những người có mặt tại đây, đều là hạng người thông minh, hai mắt nhao nhao sáng lên.
Tần Tang cười một tiếng, nói tiếp: "Bần đạo cũng đoán được quẫn cảnh này, truyền thừa của địch nhân hoàn chỉnh, chúng ta lại thiếu khuyết công pháp, năm rộng tháng dài, chênh lệch giữa hai bên sẽ càng ngày càng lớn. Trên đường trở về, bần đạo cố ý tìm một số công pháp đạo thuật tại Đại Thiên, không có khả năng thích hợp với tất cả mọi người, nhưng ít ra chư vị có thể tham chiếu, nếu có thời gian, bần đạo sẽ xem xét tình hình, trợ giúp một số vị đạo hữu, thôi diễn công pháp."
Nghe lời ấy, đám người kinh hỉ vạn phần, sự chờ mong trong lòng lập tức vượt qua nổi sợ hãi vừa rồi.
Đồng thời bọn họ cũng hiểu, bốn chữ xem xét tình hình, có ý nghĩa gì.
Tần Tang sẽ lấy ra công pháp, để cho mọi người tham tường cùng tu luyện. Thế nhưng cần đổi tu công pháp khác, nhất định không bằng mời Tần Tang hỗ trợ thôi diễn truyền thừa của sư môn.
Dù cho Tần Tang không hiểu rõ công pháp của sư môn bọn họ, tầm mắt của hắn cũng không gì sánh kịp, chỉ cần đưa ra phương hướng chính xác, tự bọn họ cũng thôi diễn dễ dàng hơn rất nhiều.
Bầu không khí âm trầm bị quét sạch sành sanh, đám người liên thanh đáp lời.
"Cảm tạ đại chân nhân thương tiếc! Chúng ta tất máu chảy đầu rơi, đền đáp đại chân nhân!"
Tần Tang khẽ lắc đầu: "Không phải vì ta, cũng không phải vì các vị. Mà là vì quê hương của chúng ta, bần đạo muốn Phong Bạo giới tốt hơn, chư vị chắc cũng nghĩ giống như ta. Chuyện khác chúng ta bàn sau, việc gấp bây giờ là chống cự ngoại địch bằng cách nào, bần đạo có một ít suy nghĩ. Sau đại điển, mời chư vị lưu lại thương lượng."
Dứt lời, Tần Tang quay sang gật đầu với Lý Ngọc Phủ, nghiêng người nhường qua một bên, đứng ngoài rìa pháp đàn, quan sát đại điển.
Trải qua cuộc phong ba này, đệ tử Thanh Dương quan tận mắt nhìn thấy thần uy của lão tổ, uy áp một giới, sớm đã cảm xúc bành trướng, sĩ khí tăng vọt.
Những tế từ buồn tẻ nhàm chán kia, từ trong miệng đám đệ tử tụng ra, đều mang theo khí thế hám sơn nhổ nhạc.
Nhiều chiếc ghế cho khánh nhân trống không, mọi người nhìn mấy vị trí trống kia, không khỏi thầm run trong lòng, ngồi nghiêm chỉnh, kiên nhẫn chờ đợi buổi lễ kết thúc.
Đại điển có nghi thức cố định, Lý Ngọc Phủ dẫn đầu đệ tử Thanh Dương quan, làm tiếp từng bước, bất quá không mất nhiều thời gian, đến đêm khuya liền xong, đám tân khách cũng không có ai ra vẻ mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc đại điển kết thúc, mọi người chưa rời đi, mà nghe theo đệ tử Thanh Dương quan sắp xếp, đến chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
Tông chủ các phái, cùng với Phương lão ma, Nguyên Chúc đều được mời đến ngọn núi tiếp khách.
Tần Tang đang chờ đám người trong đại điện.
Nguyên Chúc chủ động hành lễ: "Nguyên Chúc tham kiến đại chân nhân."
Tần Tang cảm khái: "Đạo hữu không cần đa lễ, chúng ta biết nhau hơn ngàn năm, nhớ lại chuyện xưa, tựa như một giấc mộng, chúng ta có thể gặp lại, quả thật là chuyện may mắn."
Nguyên Chúc cũng cảm thấy như vậy.
Năm đó, gã và Tần Tang suýt tý nữa chết trong tay Cửu Phượng vương, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Khi đó hai người đều không nghĩ tới, hai người sẽ có thanh tựu thế này.
Chờ đám người an tọa, Tần Tang mới ngồi xuống, đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt không còn hùng hổ dọa người như lúc ban ngày.
"Chuyện bần đạo nói, cũng không phải chuyện giật gân, dù cho có đối sách, bần đạo cũng không dám hứa chắc, sẽ vạn vô nhất thất. Bởi vậy bần đạo đã tìm một chỗ tránh nạn, chư vị hãy chọn ra hậu bối có thiên phú, đưa tới nơi đó. Vạn nhất không như ý, chí ít lưu lại được một phần hương hỏa."