Chương 3269: Khốn Thiên Kim Tỏa
Chương 3269: Khốn Thiên Kim Tỏa
Dịch: Thanh Kỳ
Nếu là linh thú bình thường, nhất định phải bảo vệ chỗ yếu hại của bản thân, tuy bạch tê không có chỗ yếu hại, nhưng cũng có vẻ hơi chật vật.
Chỉ tiếc, dù cho Tần Tang đè ép bạch tê, không thể đả thương được người áo trắng, cũng chỉ là phí công.
Thời điểm bạch tê dây dưa với Tần Tang, người áo trắng dựa vào hai cánh, không ngừng di động, khiến cho Tần Tang không cách nào tập trung gã.
Tốc độ bay của gã không bằng lôi độn của Tần Tang, nhưng cũng linh hoạt dị thường, lại thêm bạch tê liều mạng ngăn cản, Tần Tang thử mấy lần, đều không thể xuyên phá bạch tê, công kích người áo trắng.
Như thế lặp đi lặp lại mấy lần, Tần Tang một mực vô kế khả thi, có vẻ như hết biện pháp.
Trái lại người áo trắng, càng lúc càng thong dong, còn bắt được một cơ hội, dừng lại há liệng rít dài.
Tiếng rít thấu tận mây xanh, làm cho hai tai của Tần Tang nhói nhói, tiếng rít từ bốn phương tám hướng truyền tới, trước mắt bỗng nhiên lờ mờ, chung quanh chẳng biết xuất hiện bốn con quái điểu từ lúc nào.
Những con quái điểu này, có đôi cánh vô cùng lớn, bốn con quái điểu đồng thời mở ra hai cánh, tựa như tám mặt bình phong, bao vây Tần Tang.
Toàn thân bọn chúng màu đen, phối hợp tiếng rít, giương cánh phóng thẳng tới Tần Tang.
Tần Tang phản ứng cực nhanh, lập tức đẩy lui bạch tê, lắc cổ tay một cái, linh bài quét ngang bát phương.
'Ầm!'
Con quái điểu thứ nhất bị linh bài đánh trúng, hóa thành một đoàn hắc thủy, sau đó bạo tán, trở thành cơn mưa màu đen, rơi xuống biển, nhuộm đen cả mặt biển.
Ba con quái điểu còn lại, không bị hạ tràng thảm liệt của con thứ nhất dọa lui, thế công còn hung hiểm hơn.
Trong lúc Tần Tang đối phó quái điểu, bạch tê đã ổn định thân hình, công tới lần nữa, nó cúi thấp đầu, hai mắt nổi lên u lam hào quang, phối hợp với quái điểu, thiên y vô phùng, khi đến gần Tần Tang, đột nhiên tăng tốc.
Một kích này quá mức bất ngờ, quái điểu quấn lấy linh bày, Tần Tang thoạt nhìn ứng đối không kịp.
Lúc hắn sắp bị sừng tê đâm thủng ngực, đôi mắt của hắn chợt sáng nên, đưa tay trái ra, bắt lấy sừng tê.
Trên người hắn hiện ra một bộ áo giáp, chính là Minh Sơn Khải.
Từ trên sừng tê truyền đến lực lượng kinh khủng, cỗ lực lượng này trùng kích, làm cho Minh Sơn Khải hoa hoa tác hưởng, linh quang nổi lên sóng lớn.
Nhưng bàn tay của Tần Tang vẫn nắm chặt sừng tê như cũ, khiến cho sừng tê không thể tiến thêm mảy may.
Với tư cách nửa cái thể tu, Tần Tang dựa vào không phải những cái linh bảo kia, mà là dùng nhục thân cường đại, cộng thêm pháp tướng, thi triển ra Đại Kim Cương Luân Ấn.
"Grào, grào, grào!"
Bạch tê điên cuồng gầm thét, vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Tần Tang, trong mắt hiện lên vẻ hung lệ, sừng tê bỗng nhiên tỏa sáng lam quang.
Lam mang tựa như ánh nắng sau cơn mưa, làm cho Tần Tang nheo mắt lại, trong lòng nổi lên báo động.
Hắn quyết định thật nhanh, phân ra một tia chân lôi thanh loan từ trong Phượng dực, thuận theo cánh tay trái bay ra, lôi đình bộc phát hầu như cùng lúc với lam quang.
'Ầm, ầm!'
Tần Tang và bạch tê bị chấn bay, giữa bọn hắn xuất hiện một cái quang cầu hai màu xanh lam to lớn.
Quang cầu biến to bằng tốc độ cực kỳ kinh người, hai màu thanh và lam ở bên trong quang cầu, đang thôn phệ lẫn nhau, phát ra từng cơn sóng chấn động kịch liệt.
Hư không hỗn độn một mảnh, nhưng giằng co chỉ trong chớp mắt, thanh quang liền chiếm thượng phong.
Chân lôi thanh loan cường đại không thể nghi ngờ, thành công áp chế đối thủ, bên trong quang cầu, thanh quang cấp tốc chiếm thượng phong, hóa thành dòng lũ, cuồn cuộn xông phá lam quang, nuốt mất bạch tê.
Ngoài dự liệu chính là, bạch tê không trốn tránh, bị thanh quang bao phủ, vô số lôi đình đánh lên thân thể của nó, thân thể của nó bị đánh cho chia năm xẻ bảy.
Bất quá, bạch tê không tiêu tán, mà là biến thành một dòng nước, lơ lửng giữa không trung, tạo thành thủy võng, bao quanh chiến trường.
"Có thể bức lão phu thi triển ra sát chiêu Hồn Yên, ngươi đủ để kiêu ngạo!"
Người áo trắng mỉm cười đắc chí, tiểu xà trong tay áo không tiếp tục ẩn thân, thò đầu ra ngoài, há miệng kêu lên.
Thời khắc này, bạch tê, quái điểu, tiểu xà, ba con bạn thú cùng xuất hiện.
Sát chiêu Hồn Yên của người áo trắng, chính là thần thông dung hợp ba con bạn thú, thường nhân bị sát chiêu này đánh trúng, không chỉ nhục thân tan rã, thần hồn cũng câu diệt, bởi vậy mới có tên Hồn Yên.
'Rầm ào ào!'
Hắc thủy trên mặt biển, bay ngược trở lên không trung, con quái điểu cuối cùng tự động để cho thân thể hòa tan thành hắc thủy, hai dòng hắc thủy giao hòa lại với nhau.
Cùng lúc đó, bên trong thủy võng nổi lên hơi nước nồng đậm, sương mù màu đen bao phủ toàn bộ hải vực trong nháy mắt, Tần Tang cũng bị sương mù màu đen nuốt mất.
Sương mù màu đen rất nhu hòa, nhưng lại rất bền dẻo, giống như đám bông, vừa vặn đủ để lấy nhu thắng cương, khắc chế thể tu như Tần Tang.
Người áo trắng tỉ mỉ chuẩn bị sát chiêu, sẽ không chỉ có nhiêu đó uy năng, sương mù cấp tốc tụ lại chỗ trung tâm.
Người bị vây trong sương mù, không thể lập tức lao ra, chắc chắn dữ nhiều lành ít. Người áo trắng thấy cảnh này thì cười rất tươi, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, trong mắt hiện lên kim quang.
Chỉ thấy chỗ trung tâm sương mù, kim quang trùng thiên, một vầng mặt trời màu vàng óng từ từ bay lên, như là liệt hỏa đốt băng, sương mù nhao nhao tan rã.
Bên dưới kim nhật, có một nhân ảnh, bị kim quang bao phủ, đứng trong hư không, không nhúc nhích.
Tần Tang nhìn quanh thân, ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích, tựa như gảy dây đàn, hóa ra chung quanh hắn có mấy sợ tia nước trong suốt, đan xen lại với nhau, tạo thành thủy võng, bị ngón tay của hắn tác động, tia nước bắt đầu rung động, để lộ ra một cái khe hở.
Hắn không chút hoang mang, đi qua khe hở, bình yên vô sự.
Tần Tang thôi động Nhật Luân Ấn, đồng thời mượn nhờ chút uy lực còn sót lại của chân lôi thanh loan, phát tan sát chiêu của người áo trắng, nhưng hắn chưa an toàn, vẫn còn nguy cơ ẩn núp.
Tia nước trong suốt là một loại liệt độc, nếu hắn không biết, tùy tiện đụng vào, độc tố sẽ xâm nhập vào trong cơ thể của hắn. May mắn hắn từng tu luyện độc công, còn sớm đã đề phòng, khi bị sương mù bao phủ, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận làm từng bước, cuối cùng phá giải sát chiêu.
Người áo trắng thấy vậy, thần sắc cứng đờ, nhưng dù sao gã đã sớm biết Tần Tang có một môn bí thuật kim nhật, không có quá mức kinh ngạc, mà cười lạnh nói: "Là ta xem nhẹ ngươi!"
"Lão phu muốn xem, ngươi còn bao nhiêu năng lực, có đối phó được Khốn Thiên Kim Tỏa hay không!''
Người áo trắng hét lớn, lắc tay áo một cái, một đạo kim quang bay ra khỏi tay áo, bộc phát kim quang.
Bên trong kim quang là một cái vòng khóa lớn màu vàng.
Khốn Thiên Kim Tỏa bay lên cao, giống như một vầng mặt trời thứ hai, nhưng càng thêm sáng chói, làm cho Nhật Luân Ấn lộ ra vẻ ảm đạm phai mờ.
Tần Tang ngưng mắt lại, món bảo vật này phát ra ba động, hắn cảm thấy rất quen, cảm thấy nó cực kỳ nguy hiểm.
Ánh sáng vàng chiếu xuống, thiên địa bị kim quang chói mắt bao phủ.
'Cạch!'
Khốn Thiên Kim Tỏa run rẩy, phát ra một tiếng vang giòn, tựa như âm thanh khóa của khóa sắt.
Sau một khắc, hết thảy mọi thứ dừng lại, thiên địa yên lặng như tờ.