Chương 378: Khôn Vặt
Chương 378: Khôn Vặt
-Xoạt xoạt. . .
Trong chốc lát, hai cái cây khô bỗng đung đưa giống như vật sống, thân cây lắc lư, những cành uốn lượn khó coi kia trở nên thẳng băng, đầu nhọn chỉ vào Tần Tang, tiếp đó giống như mưa tên dày đặc mang theo âm thanh bén nhọn lao tới.
Thậm chí không chỉ có mỗi hai cái cây này, mà cây khô xung quanh đều sống lại, trong nháy mắt trở nên quần ma loạn vũ.
Tần Tang sớm đã đoán trước được, đưa ra phản kích, Thiên Âm Loa trong tay đột nhiên rung động, âm thanh xoắn ốc thanh thuý vang lên, sau đó truyền ra tiếng hừ đầy lạnh lùng của Địa Khuyết lão nhân, Thiên Huyễn Thần Âm chi lực bay ra từ vỏ ốc, trong nháy mắt chui vào trên cành cây khô bên phải hắn.
Cành cây khô dừng lại, rồi hình như không có thay đổi gì, tiếp tục giương nanh múa vuốt lao về phía Tần Tang.
Tần Tang thấy rõ ràng trên thân cây khô có một vệt thanh quang lóe lên một cái rồi biến mất, bị Thiên Huyễn Thần Âm phong tỏa.
-Là linh phù. . .
Tần Tang bừng tỉnh hiểu ra, khó trách Địa Khuyết lão nhân cẩn thận như vậy, như gặp kẻ địch mạnh mà để cho mình đi dò đường.
Linh phù Huyền Vũ đạo trưởng lưu lại chắc chắn không chỉ có một cái này, thậm chí còn có ám thủ khác, Địa Khuyết lão nhân nhất định phải toàn lực tìm kiếm, không thể sơ sót.
Nếu lọt mất một linh phù, bị Huyền Vũ đạo trưởng phát giác, thì cũng coi như phí công phí sức rồi.
Mình có nên mượn cơ hội để cảnh báo cho Huyền Vũ đạo trưởng rồi sau đó thừa dịp hai người đại chiến thoát thân không?
Tần Tang lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Chưa nói đến Huyền Vũ đạo trưởng có thể liều mạng với Địa Khuyết lão nhân hay không, hắn ở đỉnh núi phía xa thậm chí còn có thể ở trong cổ tu động phủ, cách mình gần nhất là Địa Khuyết lão nhân, hắn sẽ bóp chết mình trước.
Đè tạp niệm trong lòng xuống, động tác của Địa Khuyết lão nhân cũng không hề ảnh hưởng Tần Tang.
Hắn vẫn chuyên chú nhìn cành cây, ánh mắt như điện, trong nháy mắt biết được tất cả biến hóa, sau đó động ý niệm, Thiên Âm Loa tỏa ra ánh sáng mãnh liệt bao trùm hắn và Sát Thi, đồng thời loé lên, lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Cành cây khô héo giống như sợi tóc của ác quỷ, vô cùng linh hoạt, Tần Tang chỉ cần động thì sẽ lập tức quấn quanh mà đến, xé nát tàn ảnh.
Cành cây theo đuổi không bỏ, từng đạo tàn ảnh liên tục vỡ vụn, nhưng từ đầu đến cuối không thể bắt được Tần Tang.
Bóng dáng Tần Tang nhoáng lên, mượn Thiên Huyễn Thần Âm chi lực, tốc độ cực nhanh, lúc bắt đầu thì bộ pháp có hơi lộn xộn, có vẻ khó mà điều khiển được tốt độ đột nhiên vụt tăng, thậm chí có mấy lần suýt nữa bị cành quấn lấy.
Nhưng theo thời gian trôi qua, bóng dáng Tần Tang càng thêm ổn định, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện động tác tiết tấu của hắn hoàn toàn ăn khớp với từng biến hoá của cành cây, mỗi một lần cành định vây quét thì hắn giống như đã đoán trước được mà né tránh.
Tàn ảnh càng ngày càng nhiều, tựa như vô số phân thân của Tần Tang, cành cây đong đưa càng thêm kịch liệt, dần dần không theo kịp động tác của Tần Tang mà quấn vào một chỗ, loạn hết cả lên.
Nhưng vẻ mặt Tần Tang lại càng thêm ngưng trọng.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Tần Tang đột nhiên sáng lên, bóng dáng ngừng lại rồi lùi nhanh về sau.
Trong lúc Tần Tang vừa mới bay ngược, bên trong mấy cành đang xoắn với nhau đột nhiên bộc phát ra một đạo hắc quang bắn ra như tia chớp, tựa như một bình mực bị giội ra ngoài, đuổi theo không rời Tần Tang.
Bởi vì Tần Tang nắm bắt thời cơ cực nhanh, lui lại kịp thời, hắc quang từ đầu đến cuối vẫn chưa thể đụng vào Tần Tang, cuối cùng kiệt sức rồi chậm rãi tiêu tán.
Hai cây khô kia lần nữa khôi phục lại bình thường.
Tần Tang cúi đầu nhìn góc áo pháp y, phía trên có một lỗ đen lớn khoảng ngón cái, đồng thời tản ra mùi hôi thối do bị hắc quang ảnh hưởng mà sinh ra, là sơ hở Tần Tang cố ý lưu lại.
Điều này khiến cho Tần Tang cảm nhận được uy lực của hắc quang.
Hắc quang có tính ăn mòn, là sát chiếu lớn nhất của cấm chế ở đây.
Trải qua lần dò xét này Tần Tang đã hiểu được khoảng bảy tám phần về cấm chế.
May mắn có Thiên Âm Loa trên tay, bằng không hắn cũng không dám lấy thân thử nghiệm như vậy, nếu chỉ dựa vào hắn ở bên ngoài dùng mắt thường quan sát thì khả năng hiểu thấu được cấm chế là cực kỳ nhỏ, phá cấm lại càng xa vời.
Nhìn chăm chú cành cây khô, Tần Tang suy nghĩ một chút, trong lòng quy hoạch thật tốt rồi lại khởi hành lần nữa.
Tình cảnh vẫn giống y như lần trước.
Mấy lần liên tục bị hắc quang ép lui, trên mặt Tần Tang lại càng ngày càng tự tin.
Một lần cuối cùng, Tần Tang thong dong ứng đối với vây quét của nó, tầm mắt chặt chẽ khóa chặt chỗ sâu trong cành khô. Ngay lúc hắc quang vừa sinh ra, hắn đột nhiên toàn lực thôi động Thiên Âm Loa, dùng Thiên Huyễn Thần Âm chi lực bao trùm toàn thân rồi sau đó làm ra một hành động kinh thế hãi tục.
Không để ý tới hắc quang đang nhào tới trước mặt mà quay người xông vào!
Tần Tang rơi vào hắc ám vô tận, Nhục thân truyền đến đau đớn, cự lực ở khắp mọi nơi mạnh mẽ dồn vào giữa, muốn ép hắn thành thịt nhão, Thiên Huyễn Thần Âm chi lực đang bao quanh thân cũng bị áp bách đến biến dạng, nhưng vẫn cứng cỏi, không hề vỡ tan.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên tối tăm, sau một khắc thì tầm mắt trở về.
Tần Tang vững vàng giẫm trên mặt đất, thở dốc một chút rồi quay người nhìn lại.
Hắc quang biến mất, những cành khô kia giống như rắn bị giết, phờ phạc tiu nghỉu xuống, lộ ra một con đường mòn ở phía dưới.
-Rất tốt! Tiếp tục!
Không gian Nguyên Thần truyền đến giọng nói của Địa Khuyết lão nhân, Tần Tang lạnh lùng cười rồi quay người lại.
Rừng chết dường như không có giới hạn, phía sau Tần Tang nhiều thêm một con đường mòn uốn lượn, có thể lùi lại mọi lúc, trước mặt vẫn là quỷ vực.