Chương 379: Lại Gặp Hỏa Điểu
Chương 379: Lại Gặp Hỏa Điểu
Từng tầng cấm chế bị Tần Tang phá giải, cũng không phải là không có nguy hiểm, trong đó có lúc hắn vô ý kinh động đến một cấm chế ẩn núp, suýt nữa bị lực hút mạnh mẽ hút vào vòng xoáy.
Lúc ấy Thiên Âm Loa đã bị kiềm chế, Tần Tang phải tổn thất một kiện pháp khí đồng thời hiến tế một bộ cương thi mới miễn cưỡng tranh thủ được một chút thời gian, đảo ngược Thiên Âm Loa, thoát thân khỏi vòng xoáy.
Nói là nguy cơ từng bước cũng không quá đáng chút nào.
Lúc này trên thân Tần Tang đều là mồ hôi, tinh lực kịch liệt tiêu hao, không dám buông lỏng dù chỉ một chút. Hắn âm thầm bội phục Huyền Vũ đạo trưởng, không chỉ nhẹ nhàng phá cấm chế mà còn có thừa lực để lưu lại ám ký.
Một đường đi đến, Địa Khuyết lão nhân phát hiện ra ba linh phù và một cấm chế đang ẩn nấp.
Huyền Vũ đạo trưởng có thể nói là vô cùng cẩn thận.
Một cái trong đó là khéo léo khảm vào trong cấm chế, một khi cấm chế bộc phát thì linh phù ngay lập tức cũng sẽ bị kích phát, may mắn Địa Khuyết lão nhân không phân tâm việc khác nên mới có thể kịp thời phát hiện rồi phong ấn nó.
Sau khi một tầng cấm chế nữa bị phá, thần sắc Tần Tang đột nhiên buông lỏng, rừng chết đã biến mất!
Cuối cùng cũng đến, Tần Tang dùng linh lực làm khô mồ hôi trên thân, nhưng mỏi mệt toàn thân lại khó mà tiêu trừ, hắn xoay người nhìn phía dưới, lúc này Địa Khuyết lão nhân và Nhậm Hồng mới bắt đầu tiến vào rừng chết.
Chờ sau khi bọn hắn ra khỏi rừng chết, ba người tiếp tục lên núi, sau một đoạn hành trình yên lặng thì đến trước một căn nhà tranh. Cửa gỗ nhà tranh khép hờ, bên trong lại tràn ngập Huyền Hoàng chi quang, không nhìn thấy bày biện trong phòng.
Tần Tang đã giao Thiên Âm Loa cho Nhậm Hồng để hắn làm quen trước.
Nhà tranh tất nhiên là do Nhậm Hồng đi vào.
Nhậm Hồng hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa gỗ rồi vào trong.
Tinh thần và thể lực Tần Tang vô cùng tiêu hao, tranh thủ thời gian tĩnh tọa khôi phục, không biết qua bao lâu, Tần Tang đột nhiên nghe được Địa Khuyết lão nhân lạnh lùng cười một tiếng.
-Cũng khá thông minh nhỉ!
Lời còn chưa dứt, cửa gỗ "Ầm" một tiếng.
Nhậm Hồng bị Thiên Âm Loa bao lấy, toàn thân cứng ngắc xô ra từ trong cửa gỗ rồi ngã mạnh trên mặt đất, trước ngực hắn có một tổn thương do trường đao gây ra, chỗ vết đao còn có đao khí sắc bén đang tùy ý phá hoại.
Sắc mặt Nhậm Hồng vô cùng trắng bệch, hiển nhiên thương thế không nhẹ, đã liên lụy đến nội phủ.
Địa Khuyết lão nhân như không nhìn thấy tổn thương trên thân hắn, phất tay ném cho hắn một bình ngọc chứa linh đan rồi lạnh lùng nói:
-Lấy một viên đan dược ăn vào, lão hủ sớm đã chuẩn bị đầy đủ đan dược chữa thương cho các ngươi rồi! Hiện tại bên cạnh lão hủ chỉ có hai người các ngươi, mỗi người một cửa ải, chỉ cần không chết thì ai cũng chạy không thoát. Uy lực cấm chế sẽ càng ngày càng mạnh, bị thương dẫn đến thực lực hao tổn lớn thì sẽ chết càng nhanh! Ăn xong đan dược lại đi vào.
Dứt lời, Địa Khuyết lão nhân quét Tần Tang một cái, trong ánh mắt hàm chứa ý cảnh cáo.
Trong lòng Tần Tang biết Nhậm Hồng có thể là cố ý bị thương nhưng bị Địa Khuyết lão nhân nhìn thấu, khó trách Địa Khuyết lão nhân sẽ lạnh lùng cười, cho dù có cách một cấm chế thì bất kỳ động tác gì của hắn và Nhậm Hồng cũng đều không thể gạt được ánh mắt Địa Khuyết lão nhân.
Trải qua việc này Nhậm Hồng cũng hiểu rõ, không dám tranh luận, yên lặng ăn linh đan, chữa khỏi vết đao rồi đẩy cửa đi vào.
Không bao lâu, bóng dáng Nhậm Hồng xuất hiện ở phía sau nhà tranh.
Cứ như thế, từng đạo cấm chế bị bọn họ phá giải.
Ba người lặng yên không một tiếng động đi đến đỉnh núi, chậm rãi tiếp cận Huyền Vũ đạo trưởng.
Tần Tang và Nhậm Hồng càng thêm thuần thục, mặc dù khó tránh khỏi bị thương nhưng mỗi lần cũng có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua. Địa Khuyết lão nhân không nói dối, linh đan chữa thương trong tay hắn cực kỳ đầy đủ, cứ đưa một viên rồi lại một viên cho hai bọn hắn dùng, không keo kiệt chút nào, dường như vô tận.
Mây đen đè núi núi sắp đổ.
Càng đến gần tầng mây, trong lòng Tần Tang lại như phủ một tầng mây đen.
Uy lực cấm chế càng ngày càng đáng sợ.
Cấm chế đã xông qua trên đường đi mặc dù có xung kích Nguyên Thần nhưng đều ẩn trong mấy công kích đáng sợ khác, nếu mất đi che chở của Thiên Âm Loa thì Tần Tang chắc chắn sẽ chết.
Chỉ có khi gặp phải mê trận, là cấm chế khảo nghiệm tâm cảnh thì mới có thể mượn phật ngọc chi lực, thu hoạch được một con đường sống.
Trong bất tri bất giác, tầng mây đã gần trong gang tấc.
Đi lên tầng mây mới phát hiện, trên tầng mây không giống như trong tưởng tượng mây mù lượn lờ. Vị trí hiện tại của bọn họ, chỉ có thể coi là ở giữa sườn núi Thiên Phong, từ phía trên có thể nhìn đến không sót một cái gì, xung quanh cũng được hạ tầng tầng cấm chế.
Nhưng điều khiến người kinh ngạc là tại đỉnh núi Thiên Phong lại có vô tận Hỏa Nguyên chi lực từ lòng núi phun ra. Vừa đi lên tầng mây, Tần Tang lập tức cảm giác được luồng khí nóng rực đập vào mặt, khô nóng đến không gì sánh được.
Toà Thiên Phong này hẳn là một ngọn núi lửa cực lớn, vậy mà nó vẫn còn hoạt động!
Nếu không phải nhờ có tầng mây ngăn trở, thì chắc chắn toàn bộ không gian của di phủ đã sớm bị núi lửa phun trào ra Hỏa Nguyên chi lực quét sạch. Cỏ cây bên ngoài nguyên bản còn có thể vật lộn để sống sót thêm vài hôm, nhưng tất cả đều đã phải biến thành tro bụi, trở thành một sinh linh của địa ngục.
Lúc này, đang có vô số Hỏa Điểu từ miệng núi lửa bay vào bay ra, số lượng rất nhiều. Chúng đang tụ tập lại thành đàn, bầu trời phía trên miệng núi lửa giống như đang được bao phủ một tầng mây hồng.