Chương 380: Khôi Phục
Chương 380: Khôi Phục
Bọn chúng cùng với phi hầu trong lòng đất giống nhau như đúc. Thân hình chúng đều là màu đỏ sậm, thực lực lại càng vượt xa đồng loại của chúng ở bên trong không gian tập luyện. Nhưng chúng cũng nhận một cái cấm chế ràng buộc vô hình, không có cách nào để rời đi quá xa miệng núi lửa, chỉ có thể bay xung quanh ở trên không.
Bên trong lòng núi lửa, hình như là hang ổ của Hỏa Điểu.
Nhìn đến Hỏa Điểu, trong lòng Tần Tang đột nhiên giao động, hai tay âm thầm nắm chặt, tầm mắt bình tĩnh mà chuyển động, cuối cùng dừng lại tại biên giới của miệng núi lửa, thật giống như đang tìm kiếm thứ gì tại nơi đó.
Con đường mòn trên núi nối thẳng lên trên đỉnh, đồng thời kéo dài đến bên trong miệng núi lửa.
Nhìn kiến trúc được xây trên đường lên núi, tất cả đều không giống cổ tu di phủ. Di chuyển tầm mắt vào bên trong, hắn cũng không nhìn thấy thân ảnh Huyền Vũ đạo trưởng. Con đường mòn này dẫn thẳng đến bên trong miệng núi lửa, chẳng lẽ cổ tu động phủ lại được xây dựng ở trong lòng núi?
Một hai ba bốn.
Tần Tang yên lặng đếm số cấm chế trùng trùng điệp điệp trên đường lên núi, tầng cấm chế cuối cùng, cũng chính là tầng tiếp cận miệng núi lửa gần nhất gần, cũng là vị trí của Hỏa Điểu, nơi đây là một tòa thạch điện.
Thạch điện quanh năm chịu đựng tác động từ Hỏa Nguyên chi lực, bề ngoài xuất hiện một tầng men răng màu đỏ, được đắp liền thành một khối, giống như dùng hồng ngọc đúc thành.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, toà này thạch điện hẳn là do chính mình đến phá hủy.
Tần Tang cúi đầu xuống, ánh mắt trở nên ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ những gì.
Địa Khuyết lão nhân tùy tiện liếc nhìn lên phía trên vài lần, không có tìm được Huyền Vũ đạo trưởng, đành phải nhíu mày nhìn xem Hỏa Điểu kết thành bầy đàn bên trên miệng núi.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên truyền đến một trận rung động kịch liệt.
Chấn động tới nhanh, mà biến mất cũng thật nhanh.
Địa Khuyết lão nhân cũng ngây người một lúc.
Nhậm Hồng có phần do dự mà nhỏ giọng nói:
-Chấn động lần này thật giống không phải từ dưới chân chúng ta truyền tới .
Tần Tang gật đầu biểu thị đồng ý, dời đi ánh mắt nhìn về hướng chân trời bên trái.
Mặc dù nhìn bằng mắt thường không thể thấy được, nhưng mà hắn nhạy cảm phát giác được, ngọn nguồn của làn sóng chấn động này hẳn là từ nơi đó, chính là Thiên Phong, nơi Tư Không Mộ Nguyệt đã từng đi tới. Hiện tại phía trên hẳn là không có nhân tài mới đúng, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hay là Tư Không Mộ Nguyệt từng làm qua cái gì.
Đợi một hồi, lại không có đợt chấn động nào khác truyền đến.
Địa Khuyết lão nhân thu hồi ánh mắt, âm thanh lạnh lùng phát ra:
-Tiếp tục.
Thạch điện giống như một cái đồ sứ hoàn mỹ, ánh sáng phản xạ tới men răng cũng không phải chỉ là đơn giản một màu đỏ, mà nó còn có chút vầng sáng giống như mây hồng, rất là đẹp mắt.
Tần Tang cử động cánh tay trái.
Mới ban nãy hắn đã bị đánh lén khi đi qua một chỗ có hạ cấm chế, cánh tay trái suýt nữa đã bị chặt đứt hoàn toàn, cũng may nhờ có đan dược của Địa Khuyết lão nhân phát huy tác dụng, hiện tại hắn đã không còn gì lo ngại.
Dọc theo đường đi, Tần Tang đã phá giải hơn hai mươi chỗ được hạ cấm chế. Càng vào sâu bên trong thì uy lực của cấm chế càng cường đại, nói cho cùng thì tu vi của hắn cũng có hạn. Tần Tang thường không tìm được có manh mối, mà đều phải dựa vào Địa Khuyết lão nhân chỉ điểm mới có thể thông qua, trải qua vô số lần cửu tử nhất sinh, để cho Tần Tang triệt để cảm nhận được sự đáng sợ của Kết Đan kỳ.
Nếu không phải bị kiềm chế do linh phù cùng ám ký của Huyền Vũ đạo trưởng lưu lại thì Địa Khuyết lão nhân khẳng định không cần tốn nhiều thời gian cùng công sức như vậy. Lão nhân gia mang đến cho Tần Tang một loại cảm giác, là một người sâu không lường được.
Tốc độ Tần Tang tại việc phá giải cấm chế cũng đang tăng nhanh như gió.
Nương theo âm thanh ma sát đá chói tai, Tần Tang đã có thể đẩy ra cánh cửa đá nặng nề kia.
Sau khi Tần Tang tiến vào thạch điện không lâu, Nhậm Hồng vốn đang một mực ngụy trang đột nhiên mở mắt ra, nhìn nhìn bóng lưng của Địa Khuyết lão, rồi lại ngửa đầu nhìn hướng Hỏa Điểu đang tụ thành đàn, trên mặt hiện ra thần sắc hỗn tạp – do dự cùng sợ hãi.
Đến cuối cùng, cảm giác sợ hãi đã chiếm ưu thế, Nhậm Hồng đành cắn răng một cái, trở mình quỳ xuống:
-Đệ tử bái kiến sư tôn, cầu sư tôn đừng cho đệ tử đi dò xét những con Hỏa Điểu này.
Địa Khuyết lão nhân xoay người, cười như không cười nhìn về phía Nhậm Hồng đang nằm rạp trên mặt đất:
-Ngươi đã gặp qua bọn chúng rồi?
Nhậm Hồng gật đầu nói:
-Tại thời điểm đi thí luyện, mới ở cửa thứ hai thôi đã gặp đến bầy Hỏa Điểu, tiếng kêu của bọn chúng có thể ảnh hưởng đến Nguyên Thần. Lúc đầu đệ tử không có cảm thấy bất kỳ khó chịu nào, nhưng về sau khi lọt vào vòng vây của hàng vạn con Hỏa Điểu, mới biết được bọn chúng có bao nhiêu đáng sợ, đệ tử suýt nữa bởi vì Nguyên Thần sụp đổ mà chết. Hỏa Điểu tại nơi này tất nhiên so với bên trong không gian thí luyện lại càng thêm cường đại, sợ rằng chỉ cần mấy trăm con, liền có thể tuỳ tiện giết chết đệ tử.
-Sóng âm công kích vào Nguyên Thần?
Địa Khuyết lão nhân ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ mà quan sát đám Hỏa Điểu đang kết thành từng bầy từng đội, trong mắt rõ ràng là nồng đậm kinh hỉ.
Lúc này, Tần Tang cuối cùng từ bên trong thạch điện xông ra, cả người nhìn đều rất chật vật, tay trái ôm chặt phần bụng, sắc mặt tái nhợt, hết trắng lại xanh, loạng choạng mà bước đi.
Bên trên bụng hắn có một vết cào nhìn thấy mà liền giật mình, gần như đã đem toàn bộ cái bụng rạch ra, lộ ra đa số nội tạng bị dập nát bên trong. Mầm thịt tại miệng vết thương nhúc nhích, Tần Tang sớm đã nuốt một viên đan dược, dược lực tan ra, ngay lập tức có thể khôi phục lại như cũ.