Chương 384: Phù Trận
Chương 384: Phù Trận
Ngoài ra thì không còn có phát hiện gì thêm. Vách đá lòng núi liền mạch thành một khối, không có sơn động hay ám thất.
Cổ tu động phủ ở đâu?
Trong lòng Tần Tang sinh ra nghi hoặc, đảo mắt nhìn lại trung tâm miệng núi lửa, suy tính một chút sau đó lặng yên mò đến.
Cùng lúc đó.
Đỉnh núi.
Trong mắt Nhậm Hồng chứa đầy hận ý khắc cốt ghi tâm, nhìn trừng trừng bản mặt già nua của Địa Khuyết lão nhân, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh “Ô ô”, phát ra lời nguyền ác độc nhất.
Nhưng điều này nhất định chỉ là một hồi dã tràng xe cát.
Mãi cho đến khi hai mắt mất đi sắc thái, Nhậm Hồng chết không nhắm mắt.
Địa Khuyết lão nhân thản nhiên rung lên Thiên Âm Loa, một tia thần âm chi lực ép thi thể Nhậm Hồng thành bột mịn, nhẹ nhàng như giết chết một con kiến. Lão không thèm để ý thu hồi ánh mắt, nhìn về bầy Hỏa Điểu.
Sau đó, Địa Khuyết lão nhân thu Thiên Âm Loa vào trong cơ thể, trên người từng tia thần âm chi lực phiêu đãng.
Hiển hóa ra sớm nhất là hỏa diễm mang hình dạng lông vũ, sau đó thân thể lão ta bắt đầu thay đổi, cuối cùng biến thành một con Hỏa Điểu, nhẹ nhàng vỗ cánh, bay xuống miệng núi lửa.
Đột nhiên bị xung kích bởi tiếng chim hót ầm ĩ, thân thể “Hỏa Điểu” cứng đờ, lông vũ trên thân run run vài lần, lại rất nhanh khôi phục như cũ. Nó chơi đùa cùng với những con Hỏa Điểu thật khác một hồi, bên trong ánh mắt lóe lên sự thông tuệ. Mãi sau, nó mới nhanh chóng bay xuống chân núi.
…
Một cái thạch đài* to lớn nổi lơ lửng giữa trung tâm lòng núi lửa.
*Đài: Công trình xây dựng trên nền cao, thường không có mái (vd: đài liệt sỹ)
Cấm chế hình tròn phía dưới thạch đài bị phá hủy nghiêm trọng, gần như không còn gì sót lại, dung nham bộc lộ hoàn toàn ở bên ngoài, từng cơn sóng lớn đổ ập vào thạch đài.
Bên trên thạch đài hình như là một tòa thạch điện cổ xưa.
Thạch điện có phần quá đỗi mộc mạc, toàn bộ đều được xây bằng mấy chục cây đá dài, ở chổ hình như là để ra vào thì chỉ lấy một tảng đá xanh hình chữ nhật chặn lại.
Mà những tảng đá này vô cùng gồ ghề, trên bề mặt khắp nơi đều bị nứt toác.
Thạch điện lung lay sắp đổ, giống như chỉ cần đụng nhẹ một cái là sụp ngay.
Cho dù là phàm nhân cũng sẽ không ở trong loại phòng này!
Tuy nhiên, tầng trên của thạch điện bao trùm tầng tầng lớp lớp cấm chế lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt mông lung, đối lập hoàn toàn với dung nham đỏ đậm phía dưới, trong lúc này lại thể hiện ra một cái gì đó vừa đặc biệt vừa thần bí.
Không gian xung quanh thạch điện trong phạm vi một nửa hình cầu đều là trống rỗng, Hỏa Điểu chỉ có thể bay lượn ở bên ngoài, không có cách nào xâm nhập được.
Tần Tang trốn ở bên trong bầy Hỏa Điểu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bởi vì phía trước thạch điện có một người đang đứng, không ai khác chính là Huyền Vũ đạo trưởng!
Một tay Huyền Vũ đạo trưởng hơi giơ lên, mấy trăm tờ linh phù bay giữa không trung, linh phù rực rỡ lấp lánh như sao, hình thành một cái phù trận khí thế to lớn.
Thanh khí quanh quẩn trong không gian rộng lớn, linh phù lấm tấm, tựa như màn sao rơi xuống, bao trùm phía trên thạch điện.
Tần Tang sợ Huyền Vũ đạo trưởng cảm nhận được ánh mắt, không dám dùng hai mắt nhìn thẳng y, chỉ dùng dư quang quan sát phù trận được y bố trí, lại cảm thấy hoa mắt váng đầu, rất khó thấu hiểu đường đi nước bước bên trong đó.
Đây chính là sự chênh lệch tu vi.
Thậm chí ngay cả nguyên trạng của những linh phù này Tần Tang cũng không thấy rõ, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn ra từng tia thanh khí, có một số tựa như dây leo dò la bên dưới, có một số lại tập hợp thành một viên cầu, khó nắm bắt.
Những luồng thanh khí này thử thăm dò đụng vào thạch điện, xem ra Huyền Vũ đạo trưởng đang thử phá giải cấm chế bên trên thạch điện, mà còn chưa thành công.
Dựa vào bề ngoài, không ai biết thạch điện dùng để làm gì.
Loại thạch điện vô cùng mộc mạc lại còn tản ra khí chất cổ điển này, tự mang một loại dã tính nguyên thủy, trông càng giống như là chổ tế tự lưu truyền từ thượng cổ, mà không phải là cổ tu động phủ gì cả.
Nơi này hẳn là từng trải qua một tràng đại chiến kịch liệt, dẫn đến cấm chế hình tròn phong ấn dung nham bị phá hư hầu như không còn, ngay cả thạch điện cũng bị hủy hoại rất là nghiêm trọng, bề ngoài trông cứ như sắp sụp đến nơi.
Có lẽ là bị đại chiến đó ảnh hưởng, màn chắn vô hình ngăn chặn Hỏa Linh Thú cũng bị bại lộ. Đây là lần thứ nhất Tần Tang nhìn rõ nguyên hình của màn chắn.
Phía biên giới của nửa bán cầu không gian có một tấm màn chắn hư ảo lúc ẩn lúc liện, toàn bộ màn chắn là do vô số đồ đằng hình Hỏa Điểu tạo thành. Đồ đằng trông rất sống động, tư thế khác nhau, giống y đúc Hỏa Điểu thật.
Nhưng kỳ quái là ngay cả cấm chế hình tròn phong ấn dung nham bị phá hủy gần hết, vậy mà những đồ đằng này lại có vẻ như không bị hao tổn gì cả.
Thế nhưng, rất nhanh sau đó Tần Tang đã phát hiện ra một vài manh mối.
Mỗi khi Hỏa Điểu đụng phải đồ đằng, hỏa diễm trên người sẽ bị đồ đằng hấp thu một ít. Nó không những không làm hư đồ đằng, trái lại còn trở thành lực lượng của đồ đằng, giúp màn chắn mạnh thêm.
Thậm chí, Tần Tang hoài nghi loại đồ đằng này không phải dùng để cầm tù Hỏa Điểu.
Hỏa Nguyên chi lực sẽ chỉ biến đổi thành duy nhất một loại Hỏa Linh Thú là Hỏa Điểu mà thôi, cũng chính là khởi nguyên của đồ đằng.
Hỏa Điểu có thể là một bộ phận nào đó của đồ đằng!
Ngay lúc Tần Tang đang âm thầm suy nghĩ, Huyền Vũ đạo trưởng đột nhiên điểm giữa không trung một cái, linh phù đang lơ lửng lay động tức khắc ổn định.
Hào quang phù trận tỏa ra, tất cả linh phù đều hơi run, bắn ra từng vệt hư ảnh. Những hư ảnh này hội tụ trên đầu ngón tay của Huyền Vũ đạo trưởng. Vô số hư ảnh từ linh phù dung hợp lại thành một tấm linh phù to bằng cái đấu*, từ hư ảo dần dần ngưng thực chỉ xảy ra trong nháy mắt.
*Đấu: Vật dụng đựng rượu thời xưa của Trung Quốc, dung tích khoảng 10 lít.