Chương 413: Bảo kiếm kinh người
Chương 413: Bảo kiếm kinh người
Vân Du Tử căn cứ theo điều kiện của Tần Tang, cho rằng mục tiêu của hắn là một trong ba người Ngu Không.
-Ngu Không đạo hữu chắc đã từng tiến vào Thu Hồng phường thị, từ trong thủ hộ đại trận đi lại an toàn, đối với thủ hộ đại trận cực kỳ hiểu rõ, đây là những ưu thế mà người khác không có. Mà yêu cầu đối với mọi người cũng không quá ngặt nghèo, sau khi bước vào bên trong đại trận, nếu đạo trưởng nguyện ý tiếp tục hợp tác thì dĩ nhiên là chuyện tốt, còn nếu như không nguyện ý, Ngu Không đạo hữu cũng sẽ không miễn cưỡng. Đương nhiên, tại thời điểm phá trận thì nhất định phải đồng tâm hiệp lực, không thể có ý định riêng trong lòng. Ý của đạo trưởng cảm thấy như thế nào?
Chưởng quỹ có chút kỳ vọng nói ra.
Trên mặt Tần Tang hiện lên vẻ do dự, ánh mắt nhìn chằm chằm tại trên người của chưởng quỹ, hình như đang do dự không quyết định được.
Thấy thế, chưởng quỹ nhẹ nhàng vỗ đùi, đứng lên nói:
-Là lão hủ đường đột, đạo trưởng trước hết cứ dùng trà đi đã, lão hủ không làm phiền nhã hứng của đạo trưởng.
Tần Tang liền vội vàng đứng lên, đem chưởng quỹ ngăn lại:
-Đạo hữu hiểu lầm rồi, cũng không phải là bần đạo không tin đạo hữu, chỉ là nghe nói thủ hộ đại trận của Thu Hồng phường thị còn phải hơn một năm nữa mới đến Đê Cốc Kỳ, hình như tạm thời cũng không cần thiết phải gấp gáp như thế chứ.
Thấy vẻ nhiệt tình của Tần Tang, chưởng quỹ mới ngồi xuống lần nữa:
-Càng rèn luyện lâu dài, việc phối hợp sẽ càng thành thạo thêm, tỉ lệ phá trận cũng sẽ lớn hơn, đạo lý này đạo trưởng không thể không hiểu rõ, vẫn nên sớm tính toán mọi chuyện cho thỏa đáng. Quán trà của lão hủ vừa vặn có một gian phòng hảo hạng đang để trống, trước tiên đạo hữu có thể nán lại tại quán nhỏ này, sau đó tìm hiểu trong trấn một chút là sẽ biết lời mà lão hủ nói là thật hay là giả.
Màn đêm buông xuống, Tần Tang ở lại tại quán trà.
Ngày thứ hai, sau khi đi ra khỏi quán trà, lúc Tần Tang đi dạo tại Tây Hoang Trấn thì mơ hồ cảm giác có người nhòm ngó theo dõi, nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Thấy có vài chỗ đang tuyển nhân thủ, hắn liền chủ động đi tới cửa hỏi dò, có lúc thì bị từ chối nhã nhặn, có lúc nhận được mời chào nhiệt tình, nhưng Tần Tang cũng không gấp gáp nhận lời.
Liên tiếp hai ngày, Tần Tang xem như đã tìm hiểu toàn bộ Tây Hoang Trấn, sau đó hắn lại tìm đến chưởng quỹ, mời hắn thay mặt dẫn đường.
Chưởng quỹ cũng không tỏ ra ngang ngược, tự mình mang theo hắn đi gặp Ngu Không.
Ngu Không là người nhiều tiền nhiều của, tại Tây Hoang Trấn thuê lại một cái động phủ, động phủ là một cái tiểu viện có hai lối vào, Tần Tang đi theo chưởng quỹ, trông thấy Ngu Không đang ở sảnh chính.
Dáng người Ngu Không cao gầy, tay cầm quạt lông buộc dây xanh, phong cách thản nhiên, mặc một bộ áo gấm, ngược lại càng giống một người văn sĩ, từ bên ngoài nhìn vào tuổi tác cũng chỉ chừng bốn mươi tuổi.
Tuy nhiên, vào ba mươi năm trước hắn cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ, từng tiến vào Thu Hồng phường thị, số tuổi thật sự khẳng định so vẻ bề ngoài còn lớn hơn nhiều.
Bao quát cả Ngu Không trong đó, ba người đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, mà lại một mực co đầu rút cổ tại Tây Hoang Trấn không xuất hiện, tụ tập nhân thủ, diễn luyện trận pháp.
May mắn cho Tần Tang là hắn chỉ muốn thông qua nhóm người Ngu Không tìm tới vị trí mà bọn hắn ở, chứ cũng không phải là giết người đoạt bảo, nếu không thì tỷ lệ thành công cũng cực kỳ nhỏ.
Đương nhiên, đợi sau khi tới được chỗ dược viên, vào thời điểm tranh đoạt linh dược thì tất cả đều phải xem bản lĩnh của bản thân.
Nhìn thấy Tần Tang đi vào đại sảnh, Ngu Không lập tức đứng dậy, ngữ khí mừng rỡ nói:
-Vị này chính là Thanh Phong đạo trưởng sao? Lão chưởng quỹ nhiều lần nhắc đến đạo trưởng với Ngu mỗ, hôm nay gặp mặt, quả là khí độ bất phàm!
Chưởng quỹ lại cười nói:
-Thế nào, lão hủ chưa từng lừa gạt ngươi đúng không?
Tần Tang sớm đã nhìn qua chân dung của Ngu Không, sự chênh lệch tu vi của hai người cũng đủ để khiến cho hắn bày tỏ ra thái độ cung kính.
-Bần đạo Thanh Phong, tham kiến Ngu đạo hữu! Bần đạo mới đến, không nơi nương tựa, may mắn được lão chưởng quỹ đề cử dẫn đường, nghe nói Ngu đạo hữu lòng mang đại nghĩa, nguyện ý dẫn dắt những tán tu như ta tiến vào trong Thu Hồng phường thị. Bần đạo mặc dù thực lực thấp, nhưng bằng lòng vì ra sức vì Ngu đạo hữu, mong rằng Ngu đạo hữu không muốn ghét bỏ.
Thấy Tần Tang nói chuyện cung kính, không có biểu hiện kiêu ngạo nào, Ngu Không âm thầm gật đầu, hài lòng cười nói:
-Thanh Phong đạo trưởng nói quá lời, Ngu mỗ cũng chỉ là đã từng đi qua Thu Hồng phường thị một lần mà thôi, đối với thủ hộ đại trận có chút hiểu biết, mới dám đứng ra làm một người khởi xướng chuyện này. Thời điểm phá trận, vẫn cần các đạo hữu đồng tâm hiệp lực hỗ trợ mới có thể thành công, làm gì có đạo lý sẽ cự tuyệt đạo hữu ở bên ngoài chứ?
Sau một hồi tán dóc, việc này liền quyết định như vậy.
Đợi sau khi chưởng quỹ xin từ biệt, Ngu Không mang theo Tần Tang đi vào hậu viện:
-Thanh Phong đạo trưởng đi theo ta, trong nội viện này linh lực cũng coi như nồng đậm, đạo trưởng ngay tại trong tiểu viện tìm cái gian phòng ở lại, vừa tu luyện, vừa diễn luyện trận pháp. Còn có các vị đạo hữu khác, đạo trưởng cũng cần làm quen một chút, bởi vì lúc phá trận cần có sự liên kết chặt chẽ, không thể có sai sót trong quá trình phối hợp.
Nói xong, thần thức của Ngu Không phóng ra, chạm vào cấm chế của ba căn phòng.
Không bao lâu, cánh cửa của các căn phòng đều được mở ra, có tới bốn người đi ra, đều là tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ, có cao có thấp, chênh lệch đại khái không lớn.