Chương 414: Quy Nguyên Trận
Chương 414: Quy Nguyên Trận
Hai người từ trong căn phòng đầu tiên đi ra chính là hai tỷ muội, hình dáng có chút giống nhau, khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
-Đây là Tu gia tỷ muội, chuyên sử dụng chung một loại kiếm pháp Lưu Ba Kiếm, có thể vừa cương có thể vừa nhu, chuyển hóa tự nhiên, uy lực bất phàm.
Tu gia tỷ muội, một người cực kì gợi cảm, tên là Tu Chi Nhị, tò mò dò xét Tần Tang, thấy Tần Tang nhìn qua thì che miệng cười một tiếng, ánh mắt đung đưa lưu chuyển.
Một người khác thì lại cực kì lạnh lùng, tên là Tu Chi Doanh, nhàn nhạt liếc qua Tần Tang một cái, cũng không rảnh để ý.
-Vị này chính là Thượng Quan Lợi Phong đạo hữu, một thanh bảo đao trảm phá hết thảy, là người có đại danh đỉnh đỉnh trong giới tán tu.
Ngu Không chỉ vào một nam tử ôm trường đao, lên tiếng giới thiệu.
Toàn thân trường đao là một màu đen nhánh, mặc dù lưỡi đao cũng không hướng về phía Tần Tang, nhưng hắn y nguyên có thể cảm nhận được một đạo ý chí sắc bén đến cực hạn, có thể thấy được đao này tuyệt không phải loại pháp khí tầm thường.
Tại trong trấn, hoàn toàn có thể đem pháp khí thu vào trong cơ thể hoặc là Túi Giới Tử.
Bất quá Tần Tang biết rõ Thượng Quan Lợi Phong cũng không phải là làm bộ làm tịch, rất có thể có một môn đao thuật cao thâm, cần mọi lúc cùng tiếp xúc với bảo đao, đạt đến cảnh giới nhân đao hợp nhất, uy lực của đao thuật có thể nâng cao thêm một bước.
-Vị này là . . .
Ngu Không đang muốn giúp Tần Tang giới thiệu người cuối cùng, đột nhiên bị người kia đánh gãy.
-Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta là Nhan Võ, tại phù lục chi đạo có chút tinh thông, ta cũng tự tin rằng thực lực của ta trên phương diện phù lục không kém hơn mấy lão già ở Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung! Thanh Phong đạo sĩ, dù ngươi được Ngu Không tiền bối mang đến thì còn phải qua cửa của chúng ta mới được. Ngươi có loại bản lĩnh gì thì cứ xuất ra cho mọi người cùng xem, đừng đến lúc đó làm liên lụy chúng ta.
Người này là một người cao to cường tráng, bộ dáng hào phóng, không chút khách khí chỉ vào Tần Tang, nói chuyện cũng không hề nể mặt mũi tí nào.
-Nhan đạo hữu là một người nói chuyện thẳng thắn, còn xin đạo trưởng bỏ qua cho . . .
Ngu Không hỗ trợ nói câu hòa giải, lại không có ý định ngăn cản, liếc mắt nhìn Tần Tang, cũng là đang chờ hắn biểu hiện ra bản lĩnh.
Tần Tang cũng sớm đã có đoán trước được điều này, cười ha ha, đột nhiên quang mang lóe lên ở giữa mi tâm.
‘Xèo!’
Một đạo kiếm quang chói mắt bắn ra, kiếm khí trong nháy mắt tăng vọt mấy chục trượng.
Kiếm này quá mạnh, như có tiếng long ngâm truyền ra, nếu không phải trên tiểu viện này có cấm chế ngăn trở, chỉ sợ đã kinh động đến hơn nửa Tây Hoang Trấn.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, kiếm khí đột nhiên phân tán thành trận, kiếm trận chi uy không chút khách khí áp bách xuống, đại bộ phận hướng về phía Nhan Võ.
-Từ từ . . .
Nhan Võ vội vàng không kịp chuẩn bị gì, rút lui về sau mấy bước.
-Chuôi bản mệnh linh kiếm này của bần đạo, cộng thêm cái kiếm trận này, có đủ hay chưa?
Mục đích của Tần Tang chính là tranh thủ sự tín nhiệm của Ngu Không, điều đầu tiên cần phải làm là thể hiện ra giá trị của bản thân, bày ra thực lực nhất định, tốt nhất là đủ khả năng khiến Ngu Không chủ động tự tìm tới cửa.
Còn một mục đích khác, chính là khiến cho đám người Ngu Không biết được bản thân mình không phải là một người dễ bị trêu chọc, tránh việc gặp thời điểm nguy nan lại bị đẩy ra thành vật hy sinh.
Đây là kế hoạch mà Tần Tang đã chuẩn bị tốt từ trước, bằng không thì với bản tính của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không lộ liễu như vậy, làm cho mọi người phải chú ý.
Bày ra thực lực, nhưng cũng không thể làm quá mức.
Ô Mộc Kiếm cộng thêm Thiên Cơ Kiếm Trận, cũng đủ để làm bọn họ chấn động và sợ hãi rồi.
Thập Phương Diêm La Phiên, Ngọc Như Ý phù bảo và Cửu Long Thiên Liễn Phù, những thủ đoạn này một cái cũng không được làm lộ ra.
Ô Mộc Kiếm bức lui Nhan Võ thì bay trở về, được Tần Tang nhanh chóng thu hồi vào trong cơ thể.
Lúc này kiếm trận hình tròn còn đang xoay tròn trên không trung, sau một khắc kiếm khí kia mới tiêu tán, nhưng mà sự sắc bén của kiếm khí vẫn còn đang quanh quẩn ở trong lòng mọi người, một hồi lâu cũng chưa thể tan biến.
Vẻ mặt của mọi người khác nhau.
Ngay khi Ô Mộc Kiếm xuất hiện, hai mắt của Thượng Quan Lợi Phong đều sáng rực hẳn lên, ánh mắt tập trung nhắm thẳng vào Ô Mộc Kiếm, mãi đến khi Tần Tang thu hồi Ô Mộc Kiếm vào trong thân thể thì ánh mắt của Thượng Quan Lợi Phong dừng lại ở trên người của Tần Tang, sâu trong đáy mắt hiện lên ý chí chiến đấu, rất nhanh đã được áp chế lại.
-Kiếm tốt!
Tỷ muội Tu gia liếc nhìn nhau, nảy sinh kính ý đối với cường giả, cho dù lạnh lùng như Tu Chi Doanh, hay là Tu Chi Nhị đầy vẻ quyến rũ cũng đều giảm đi vài phần, cả hai chắp tay chào hỏi Tần Tang.
-Kiếm thuật của Thanh Phong đạo trưởng thông thần, tiểu nữ tử bội phục.
Chỉ có Nhan Võ bị Tần Tang làm mất mặt mũi, xanh mặt lại.
Nếu như đối đầu trực diện, chưa chắc Nhan Võ sẽ chật vật tới mức này.
Hắn ta có ý định lấy lại danh dự, nhưng trong lòng lại rõ ràng, nếu đạo sĩ này dám lộ cả linh kiếm bản mệnh ra ngoài thì chứng tỏ trên người hắn chắc chắn có lá bài tẩy còn mạnh hơn cả thanh linh kiếm kia.
Tùy tiện xông lên chẳng khác gì tự rước lấy nhục cả.
Ánh mắt âm trầm của Nhan Võ nhìn chằm chằm Tần Tang, hừ lạnh một tiếng, không nói không rằng xoay người đi vào trong phòng, ‘ầm’ một tiếng đóng cửa phòng lại.