Chương 415: Công bằng
Chương 415: Công bằng
Kế đến là tỷ muội Tu gia và Thượng Quan Lợi Phong cũng trở lại phòng của chính mình, dù sao họ đều là người xa lạ, cũng không quá quen thuộc, không nhất thiết phải tán gẫu với nhau lúc rảnh.
Đối mặt với sự căm hận của Nhan Võ, vẻ mặt Tần Tang vẫn như bình thường, Ngu Không cũng làm như không nhìn thấy hành động của Nhan Võ, chắp tay khen:
-Đạo trưởng có bảo kiếm tốt! Kiếm pháp hay! Có đạo trưởng và vài vị đạo hữu tương trợ, thì cần gì phải lo đại sự nữa?
-Trước tiên đạo trưởng cứ nán lại trong phòng, chỉ cần mở cấm chế trong phòng ra thì không cần phải lo lắng bị người khác làm phiền, có thể yên tâm tu luyện.
Ngu Không dẫn Tần Tang đi đến một căn phòng trống, hướng dẫn hắn làm thế nào để điều khiển cấm chế bên trong.
Tần Tang nhìn xung quanh một vòng, phát hiện gian phòng rất hẹp, đồ đạc được đặt bên trong cực kỳ đơn sơ, chủ yếu là do quá nhỏ, chỉ lớn hơn một phần tư so với loại phòng thông thường, bên trong chỉ đặt được một cái bồ đoàn.
Ngu Không giải thích:
-Các động phủ ở Tây Hoang Trấn cực kỳ đắt đỏ, Ngu mỗ chỉ có một chút vốn liếng, cũng chỉ đủ thuê cái tiểu viện này. Gian phòng lớn nhất nhường cho hai tỷ muội Tu gia, những phòng khác thì hơi hẹp một chút, mong rằng đạo trưởng không ghét bỏ.
-Chúng ta đều là người tu hành, có được một chỗ dung thân là đủ rồi.
Tần Tang lắc lắc đầu, tỏ vẻ không ngại, chợt có chút nghi ngờ hỏi:
-Ngu đạo hữu, bần đạo nghe lão chưởng quỹ nói ngài tinh thông một loại trận pháp, có thể nắm chắc chín phần, an toàn vượt qua đại trận thủ hộ để tiến vào trong Thu Hồng phường thị, không biết trận pháp này tên là gì? Khi nào mới bắt đầu diễn luyện?
Ngu Không nhẹ nhàng vỗ vỗ cái trán, lắc đầu bật cười:
-Đạo trưởng không nói thì ta cũng suýt nữa quên luôn cả việc này! Có lẽ là do nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của đạo trưởng, Ngu mỗ có được trợ lực lớn đến bực này của đạo trưởng liền hưng phấn quá mức, cuối cùng suýt quên mất việc quan trọng nhất. . .
Mặc dù biết chắc Ngu Không đang làm bộ làm tịch, nhưng khi thấy hắn ta thực lòng khen tặng, dù người bình thường có thể kiềm chế được thì cũng phải mừng thầm trong lòng.
Người này thật giỏi về khoản thu phục lòng người.
Tần Tang cảnh giác trong lòng, liền nói không dám:
-Bần đạo tài năng tầm thường, kém xa Ngu đạo hữu. Chỉ cần Ngu đạo hữu không chê thực lực của bần đạo thấp kém, bần đạo nhất định sẽ dốc hết toàn lực duy trì trận pháp, đồng thời cũng coi Ngu đạo hữu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó . . .
Ngu Không hơi hơi gật đầu.
-Không lừa dối gì đạo trưởng, lời nói của lão chưởng quỹ có hơi tô vẽ thêm chuyện. Trận pháp này của Ngu mỗ tên là Quy Nguyên Trận, uy lực không có mạnh như lão chưởng quỹ đã nói, nhưng bởi vì Ngu mỗ từng tiến vào trong Thu Hồng phường thị một lần, cũng có chút nghiên cứu với đại trận thủ hộ nên mới nắm chắc được vài phần. Mặt khác, trận này cần có ít nhất chín người thì mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của trận pháp. Tính thêm cả đạo trưởng, thì hiện tại chúng ta đã có sáu người. Đạo trưởng yên tâm chớ vội, chỉ cần mời thêm ba người nữa là có thể bắt đầu diễn luyện trận pháp.
Tương tự như Cửu Diệu Tinh Hà Trận, Quy Nguyên Trận cũng giống vậy, đều cần có chín người để thành trận.
Nhưng mà số ‘chín’ là một số lớn nhất, cũng là một việc bình thường, Tần Tang gật gật đầu, không hỏi nhiều thêm.
Dường như Ngu Không rất có hứng thú với Tần Tang, ông ta không hề nóng lòng rời đi, mà nói xa nói gần một hồi để tìm hiểu lai lịch của Tần Tang.
-Bần đạo luôn hành sự bên ngoài Huyên Lô Quan, về sau nghe nói nơi này phát hiện một mẫu dược viên thượng cổ có linh dược xuất thế, lúc này mới vội vàng chạy đến. Không nghĩ tới bên trong Thu Hồng phường thị lại có nhiều đường lối như vậy, sớm biết thế đã mời thêm hai ba vị hảo hữu tới chung, âu cũng không tới mức quẫn bách như lúc này. . .
Vẻ mặt Tần Tang chán nản nói.
Ngu Không lắc đầu thở dài:
-Không ngờ lời đồn đã truyền tới tận Huyền Lô Quan rồi sao?
-Ngu đạo hữu cũng coi đó là lời đồn?
Tần Tang ra vẻ ngạc nhiên, giọng điệu vội vàng dò hỏi:
-Thu Hồng phường thị thật sự không có linh dược sao?
Ánh mắt của Ngu Không chợt lóe lên, mặt không đổi sắc nhìn Tần Tang, nói một cách cực kỳ chắc chắn:
-Quả thật là lời đồn, đồng thời mỗi lần có bí cảnh mở ra giống với Thu Hồng phường thị đều xuất hiện loại lời đồn này truyền ra. Chỉ có lần này không hiểu sao lại được truyền đi rộng rãi, dẫn đến có không ít đạo hữu giống như đạo trưởng bị lừa tới. Nếu như ở bảo tháp nào đó trong Thu Hồng phường thị có ẩn giấu vào vọng linh dược thì còn có khả năng, nhưng bên trong lời đồn đó lại nói là có một mẫu dược viên chưa từng được phát hiện, chỉ cần là người đã từng tiến nhập vào Thu Hồng phường thị sẽ không có quá tin tưởng, cũng không biết lũ tiểu nhân truyền bá lời đồn nhảm này ôm mục đích gì trong đầu.
Từ trong lời của Ngu Không cũng không nghe ra được điều gì, sau khi hắn tiến vào trong Tây Hoang Trấn đã tìm hiểu rất nhiều lần, tin tức lấy được không khác mấy với lý do mà Ngu Không thoái thác.
Trong đầu Tần Tang lóe lên ý nghĩ một ý nghĩ, nhưng vẫn không có quên chào hỏi Ngu Không, lông mày lập tức nhíu lên, trầm mặc không nói.
Ngu Không an ủi nói:
-Đạo trưởng không cần phải lo lắng, mặc dù dược viên chỉ là lời đồn, nhưng ở trong Thu Hồng phường thị vẫn còn rất nhiều nơi giấu trọng bảo, trong đó không thiếu các loại linh dược tiên đan, vừa hay Ngu mỗ biết đôi chút, nếu đạo trưởng có ý định thì sau khi tiến vào trong Thu Hồng phường thị, chúng ta không ngại tiếp tục hợp tác, đạt được bảo vật theo như nhu cầu liền phân chia công bằng, ngươi thấy như thế nào?