Chương 416: Đồng Tâm Bội
Chương 416: Đồng Tâm Bội
-Việc này . . .
Không nghĩ tới hiệu quả của Ô Mộc Kiếm lại tốt như vậy, vừa mới ngày đầu tiên, Ngu Không đã mở miệng mời.
Tần Tang có ý định đáp ứng, nhưng lại không hợp với tính cách cẩn thận mà hắn đã đắp nặn trước mặt lão chưởng quỹ, đành phải buông tha cho cơ hội lần này vậy, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
-Đạo trưởng không cần thiết phải có câu trả lời thuyết phục ngay.
Ngu Không nhấc chân đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói:
-Chúng ta còn ở chung với nhau rất lâu, đến lúc đó, đạo trưởng sẽ biết được phẩm hạnh của Ngu mỗ như thế nào.
Tần Tang nhẹ nhàng thở phào một hơi, dùng sức gật đầu.
Sau khi tiễn Ngu Không, Tần Tang ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, bắt đầu suy tư.
Ở Tây Hoang Trấn, nhất là những tu sĩ luôn hoạt động ở gần đây, gần như không có ai tin tưởng việc dược viên xuất thế, hoặc có thể nói là phần lớn mọi người đều bán tín bán nghi, sau này vào trong tìm kiếm một chút cũng không sao, nhưng họ sẽ không coi đó là mục tiêu quan trọng nhất.
Dù sao ở một vài chỗ trọng điểm bên trong Thu Hồng phường thị vẫn có bảo vật tồn tại, mà thời gian tồn tại đại trận thủ hộ của Đê Cốc Kỳ cực kỳ ngắn ngủi, sau khi Thu Hồng phường thị đóng lại sẽ cực kỳ nguy hiểm, ai cũng không dám ngây người ở trong suốt ba mươi năm.
So với việc hao phí tinh lực để tìm kiếm một mảnh dược viên chắc chắc đã có thể thì không bằng chuyên tâm đi tranh đoạt những bảo vật nhìn thấy được khác.
Nếu không phải do Vân Du Tử lấy ra ngọc bội ghi hình thì Tần Tang cũng sẽ không nhịn được mà nghi ngờ độ thật giả của chuyện này.
Ngọc bội ghi hình là do Cát Nguyên đưa cho Vân Du Tử, mà thân phận của Cát Nguyên lại có hơi đặc biệt.
Người phát hiện dược viên là Thiệu Xuân Huy, Cát Nguyên cũng gọi là bằng hữu của Thiệu Xuân Huy, từng hợp tác qua vài lần, đều là hiểu được cách chọn lọc người, quá trình coi như hòa thuận, không có phát sinh chuyện lục đục với nhau, hai bên qua lại với nhau có chút tin tưởng nhau.
Bọn người Ngu Không không biết sự tồn tại của Cát Nguyên.
Lần trước, khi Thiệu Xuân Huy gặp chuyện không may đã tìm được Cát Nguyên, đem cảnh tượng này chiếu ra trước mặt hắn ta, hơn nữa còn mời hắn ta cùng nhau tìm kiếm linh dược, nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, Thiệu Xuân Huy chỉ mới bày ra một góc nhỏ của tảng băng trôi, hơn nữa cũng không nói rõ quá nhiều.
Do tín nhiệm qua vài lần hợp tác với nhau, Cát Nguyên đã đồng ý, không ngờ là từ đó về sau liền không nghe được tin tức gì về Thiệu Xuân Huy nữa.
Nhưng mà người tung những tin đồn đó lại không phải Cát Nguyên.
Cát Nguyên vốn dĩ đã quên chuyện này từ lâu, cho đến hai năm trước, đột nhiên có tin đồn liên quan tới dược viên trong Thu Hồng phường thị truyền ra thì Cát Nguyên mới đột nhiên nhớ tới chuyện đó.
Sau khi bí mật điều tra một phen, Cát Nguyên nghi ngờ hung thủ giết chết Thiệu Xuân Huy chắc hẳn là một trong những người đồng bạn cùng nhau tiến vào trong Thu Hồng phường thị.
Cuối cùng mọi nghi vấn đều tập trung lên ba người Ngu Không.
Chỉ có ba người này có ý định quay trở lại Thu Hồng phường thị, hơn nữa lại liên tục mời chào nhân thủ khắp nơi.
Nói muốn đi báo thù cho Thiệu Xuân Huy nhưng Cát Nguyên không có năng lực, cũng không có ý tưởng này, giao tình giữa bọn họ chưa nặng đến mức độ phải hy sinh vì nghĩa.
Cát Nguyên tự biết, thực lực của ba người Ngu Không đều cực kỳ mạnh, cho dù hung thủ là người nào trong ba người này thì hắn ta đều không phải đối thủ.
Nhưng Cát Nguyên lại vô cùng hứng thú đối với linh dược.
Cảnh tượng mà Thiệu Xuân Huy bày ra cho hắn ta xem quá mê hoặc, cho dù là dược viên của tu sĩ thượng cổ, hay là linh dược do chủ nhân của Thu Hồng phường thị này trồng xuống đều vô cùng quý giá, dù chỉ lấy được một hai gốc cũng rất có lợi cho việc tu luyện.
Bởi vì Cát Nguyên thế đơn lực bạc, lại không thể nào xác định được hung thủ là ai, nên người đó đã quyết định đảo lộn thế cục, chêm thêm một mồi lửa vào bên trong rồi mượn thế của việc truyền bá lời đồn đến để tìm kiếm trợ giúp.
So với để cho linh dược bị người khác lặng lẽ hái đi mất thì làm rối loạn đại cục e rằng mới có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Đáng tiếc Cát Nguyên hành động không cẩn thận, vừa mới bắt đầu đã có động tác đã suýt chút nữa tự lộ hành tung. May mắn trong lúc nguy cấp Vân Du Tử gặp được, cứu Cát Nguyên một mạng.
Sau khi biết được nguyên nhân hậu quả, Vân Du Tử từ bỏ giữa chừng kế hoạch cẩu thả của Cát Nguyên, dù sao thì cao thủ tiến vào trong Thu Hồng phường thị nhiều không đếm xuể, nếu dược viên bại lộ ra, những linh dược trong đó căn bản không đủ để phân chia.
Cuối cùng Vân Du Tử và Cát Nguyên quyết định chia nhau ra lẻn vào dưới trướng của ba người năm xưa, thăm dò vị trí của ẩn giấu, chỉ cần có thể trà trộn vào bên trong thì đều được chia một ngụm canh.
Cát Nguyên ở lại Tây Hoang Trấn xem xét tình hình, Vân Du Tử quay về Huyền Quan Lô kéo Tần Tang qua đây.
. . .
Mười ngày sau.
Tần Tang lại một lần nữa ra khỏi cửa lúc sáng sớm, gặp được Ngu Không.
Ngu Không vẫn chưa tập hợp đủ nhân thủ diễn luyện trận pháp, những ngày gần đây, gần như ngày nào Tần Tang cũng đều đi ra ngoài một chuyến, khi thì tìm hiểu ở Tây Hoang Trấn, khi thì ngồi trong trà lâu bất động cả ngày, có lúc lại đi dạo quanh các cửa tiệm, dùng linh thạch mua tình báo.
Ngu Không không ngạc nhiên gì cả, cũng không hề thúc giục Tần Tang cho ông ta câu trả lời thuyết phục với lời mời.