Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 420 - Chương 420: Thịnh Nguyên Tử

Chương 420: Thịnh Nguyên Tử Chương 420: Thịnh Nguyên Tử

Nhưng tới tận bây giờ mọi người vẫn chưa thể biết được điều kiện để có truyền thừa là gì, càng hao tâm tư cũng sẽ không được gì cả, ngồi bất động tới khi đại trận thủ hộ sắp khôi phục hoàn toàn, rồi bị ép buộc rời khỏi, không công một chuyến.

Cũng vì lẽ đó nên bây giờ người tới trước Bí Tuyền Ngọc Bích tham ngộ dần ít đi.

Trừ nơi đó ra, thì những nơi còn lại nằm rải rác ở khắp nơi trên núi, tồn tại bảy Linh Bảo Các trong rất giống nhau, bảy nơi này đều là mục tiêu chủ yếu của tất cả những người tiến vào động phủ.

Các loại pháp khí, đan dược, ngọc giản trong Linh Bảo Các này đều có hết, nhưng mà bảo vật và cấm chế bên trong bảy tòa Linh Bảo Các cũng có sự khác biệt không nhỏ.

Có đôi khi thu hoạch được nhiều hay ít không chỉ dựa trên thực lực, còn phải xem vận khí lớn đến đâu.

Ngu Không cũng không giấu diếm gì, mục đích của ông ta là một tòa Linh Bảo Các hậu sơn.

Thứ nhất là do tòa Linh Bảo Các này nằm ở vị trí xa nhất, cấm chế không hề yếu nên người tham gia tranh đoạt sẽ ít hơn nơi khác một chút, thứ hai là lần trước ông ta cũng tới nơi đó, có một chút kinh nghiệm trong người rồi nên bây giờ có lòng tin rằng sẽ đoạt được nhiều bảo vật hơn.

. . .

-Ngu đạo hữu, lại có thêm một đội ngũ nữa vội vội vàng vàng đi qua đó, có lẽ Thu Hồng phường thị có biến, chúng ta có thể đẩy nhanh tốc độ hơn không?

Dư quang tầm mắt của mọi người có hơn mười đạo độn quang phi qua cực nhanh, bay thẳng về hướng Thu Hồng phường thị, dường như Mộc Đằng lão nhân có hơi không kiềm chế được đã lên tiếng truy vấn.

Cũng không trách Mộc Đằng lão nhân lại gấp gáp vậy được, hai ngày nay bọn họ không ngừng bị những nhóm người này vượt mặt, xem ra đại trận thủ hộ của Thu Hồng phường thị lại có thay đổi mới.

Ngu Không nhìn xung quanh một vòng, nói:

-Xem ra chư vị đều có chung ý tưởng với Mộc Đằng lão nhân, nếu đã vậy thì xuất phát thôi.

Vô số Vân Thú chiếm cứ ở trong núi.

Năm tháng trôi qua, nơi này đã trở thành hang ổ của Vân Thú, gần như không thể nhìn ra được dấu vết gì của Thu Hồng phường thị.

Nằm ở giữa sự bao vây của Vân Thú, có một ngọn núi sập xuống.

Đỉnh núi bởi vì có tác động bên ngoài mà sụp đổ, lộ ra những chóp núi nhỏ gãy cao thấp không đều, tại trung tâm những chóp nhỏ gãy đó có một địa huyệt sâu không thấy đáy, bên trong địa huyệt luôn phun ra quang mang đủ màu sắc, bên trong quang mang còn xen lẫn với các loại dị tượng như gió lốc, hỏa diễm.

Đám Vân Thú kia cực kỳ e ngại quang mang, không dám đến gần, bằng mắt thường cũng có thể thấy được uy lực của quang mang không yếu.

Địa huyệt chính là cửa vào động phủ, vốn dĩ có cấm chế che đậy lại, khi Thu Hồng phường thị bị phá hủy mới lộ ra.

Nhảy vào trong địa huyệt sẽ tiến vào trong đại trận thủ hộ ngay, nhưng lúc này đại trận thủ hộ còn đang ở thời kỳ toàn thịnh.

Khi Đê Cốc Kỳ buông xuống, những ánh sáng này sẽ trở nên cực kỳ ảm đạm, giống như là không thể xông ra ngoài phạm vi của địa huyệt, khi uy lực của đại trận thủ hộ giảm đi mới là thời điểm tốt nhất để đi vào trong trận.

Lúc này, bên trên những đỉnh đoạn sơn đã có không ít tu sĩ tụ tập ở đó, đa số là kết bạn mà tới, người đi một mình rất ít.

Tần Tang đi theo Ngu Không chiếm cứ một tòa núi đỉnh thấp, tầm mắt dừng lại ở địa huyệt.

Hắn không có nhiều hiểu biết về đại trận thủ hộ nên không thể nhìn ra đặc điểm gì cả, ánh mắt chuyển động, cuối cùng cũng tìm được Cát Nguyên và Vân Du Tử, ba người liếc nhìn nhau, mặt không đổi sắc dời ánh mắt đi, hoàn toàn giống như người xa lạ với nhau.

-Khó trách được những lão quỷ này chạy tới đây, nhiều nhất là nửa tháng thôi Đê Cốc Kỳ liền buông xuống.

Ngu Không ngưng mắt quan sát một lúc lâu, khi đúc kết được kết luận liền thì thào nói:

-Là lúc ra tay thanh lý Vân Thú.

Tuy rằng số lượng Vân Thú ở đây rất nhiều, nhưng tu sĩ hội tụ ở nơi này cũng càng ngày càng nhiều thêm, hơn nữa thực lực mỗi người đều không hề yếu, thanh lý Vân Thú chỉ là hao phí một ít thời gian mà thôi.

Quả nhiên, Ngu Không vừa mới dứt lời, liền có một lão giả Trúc Cơ hậu kỳ bay lên, cất cao giọng nói:

-Các đạo hữu tại trên Trúc Cơ trung kỳ, cùng với lão phu đi diệt sát thủ lĩnh của Vân Thú, những đạo hữu khác liên thủ vây giết những con Vân Thú còn lại, chiến lợi phẩm liền quy về người chém giết được Vân Thú. Bảo vật chân chính vẫn còn nằm bên trong động phủ, mọi người đừng vì chút lợi ích nhỏ nhặt mà làm tổn thương đến hòa khí.

Vị lão giả này có danh vọng không thấp, sau khi dứt lời liền lập tức có được sự hưởng ứng.

Ngu Không cũng không dám làm trái mệnh lệnh của vị lão giả này, quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở:

-Các ngươi không được tách ra, phải hỗ trợ nhau ở các góc, chú ý cảnh giác. Số lượng của Vân Thu nhiều lắm, một khi bắt đầu chiến đấu, thế cục ắt sẽ hỗn loạn, chuyện bị người khác đánh lén không phải chưa từng xảy ra.

Đám người Tần Tang đã luyện tập qua từ lâu, lập tức bày ra trận hình, lấy người có thực lực mạnh nhất là Mộc Đằng lão nhân cầm đầu, tỷ muội Tu gia phối hợp ăn ý với nhau đển sẽ bọc hậu, không để cho người có ý định xấu thừa lúc vắng vẻ có cơ hội xông vào.

Ngu Không gật gật đầu, đã yên tâm, đang muốn di chuyển người thì đột nhiên có người ở bên trái nói châm nói chọc:

-Ngu lão quỷ, ngươi thật đúng là sợ chết nhanh thật, tụ tập nhiều người như vậy, đã lựa chọn được mấy kẻ chết thay rồi sao?

Một đạo độn quang xuất hiện ở trước mặt mọi người, chính là Thịnh Nguyên Tử!
Bình Luận (0)
Comment