Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 421 - Chương 421: Nghi Ngờ Một Cách Vô Căn Cứ

Chương 421: Nghi ngờ một cách vô căn cứ Chương 421: Nghi ngờ một cách vô căn cứ

Thịnh Nguyên Tử râu tóc bạc trắng, tuổi tác cũng xấp xỉ với Vân Du Tử, trông giống một vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt, nét mặt và ngữ khí lại mang ý mỉa mai rõ ràng, so với khí chất của ông ta thì không hề hợp nhau chút nào.

Không đợi Ngu Không trả lời, lại có một người đột nhiên chen vào nói:

-Lão già như ngươi so Ngu lão quỷ cũng không tốt hơn được bao nhiêu đâu, vài vị đạo hữu cũng nên cẩn thận thì tốt hơn, miễn bị hai lão quỷ này bán đi còn giúp hắn kiếm được tiền nữa.

La Hưng Nam cũng đi tới.

Tần Tang âm thầm ngạc nhiên, lúc trước điều tra ra được sai khi ba người Ngu Không ra khỏi Thu Hồng phường thị thì vẫn chưa tiếp tục hợp tác qua, ngay cả lúc này đây ai cũng làm việc mà mình cho là đúng, ai cũng không có ý định lại liên hệ với nhau trong đời thêm, không nghĩ tới lại căm ghét nhau tới như vậy.

Việc lớn ở trước mắt, họ bắt đầu phá đám lẫn nhau.

Thịnh Nguyên Tử hừ lạnh một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai.

-La lão quỷ ngươi là người âm hiểm nhất, theo lão phu thấy, ngươi không thoát khỏi liên quan tới cái chết của mấy người Thiệu đạo hữu lần trước!

La Hưng Nam khinh thường nói:

-Lão già ông thì có thói quen sẽ vừa ăn cướp vừa la làng, Ngu lão quỷ lại là một lão cẩu dù cắn người cũng không kêu! Nếu không phải lão phu trời sinh tính tình cẩn thận, nảy sinh nghi ngờ với các ngươi từ lâu, nếu không e là đã bị các ngươi ăn tươi nuốt sống rồi!

. . .

Sau một hồi giao phong, gân xanh trên trán của Thịnh Nguyên Tử nổi lên liên tục, Ngu Không bị người khác chỉ vào mũi mắng, vẻ mặt từ đầu tới cuối đều không tức giận là mấy, giọng điệu cũng là bình thản như trước, giống như là người bị mắng lão cẩu không phải là ông ta vậy.

- Trước khi đám người Thiệu đạo hữu gặp chuyện không may, chỉ có lão phu là chưa có tiếp xúc qua gì với đám người Thiệu đạo hữu. Lão phu cũng không hiểu nổi, rốt cục là bảo bối dạng nào lại có thể khiến cho các ngươi không để ý tới luân thường đạo lý với các đạo hữu khác, ra tay hạ sát thủ!

Ngu Không lắc đầu thở dài:

-Mặc kệ các ngươi nói đến mức hoa rơi đầy trời như nào thì bây giờ Ngu mỗ không thể tin tưởng các ngươi được nữa, mặc kệ ai là hung thủ cũng đều không có quan hệ gì với Ngu mỗ. Ngu mỗ tuổi không còn nhỏ, chỉ muốn chuyên tâm tu luyện, tranh thủ Kết Đan sớm một chút, mọi người tốt nhất là nên quên đi mọi ân oán đi.

Ngu Không chắp tay, không hề cãi lộn với bọn họ, xoay người nói với đám người Tần Tang.

-Chỗ Ngu mỗ chọn chính là tòa Linh Bảo Các kia, khả năng phòng ngự đặc biệt của cấm chế là vây khốn người, lực sát thương chỉ được coi là trung đẳng mà thôi, không có khả năng làm vật hy sinh như ai đó nói.

Đương nhiên, những bảo vật bên trong toà Linh Bảo Các này so ra sẽ kém một bậc của những bảo vật trong một số tòa Linh Bảo Các nguy hiểm hơn khác, lợi và hại bên trong chắc trong lòng mọi người đều có suy luận và phán đoán của riêng mình.

Chư vị đạo hữu không nên bị ngôn từ của họ làm ảnh hưởng, hãy chuyên tâm phá trận, sau khi tới gần khu vực của Linh Bảo Các sẽ chứng minh được lời nói của Ngu mỗ là thật hay là giả. Đến lúc đó, nếu có vị đạo hữu nào quyết định rời khỏi thì lão phu tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

/

Dứt lời, Ngu Không không thèm để ý tới hai người La Hưng Nam nữa, dưới chân sinh ra đám mây, nhún người bay về phía đám Vân Thú.

Thịnh Nguyên Tử cùng với La Hưng Nam trợn mắt nhìn, cảm thấy vô vị nên đã phẩy tay rời đi.

Đột nhiên được xem một vở kịch hay, mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, có người xuất hiện vẻ lo lắng trong ánh mắt, có người thì bình chân như vại, không nhìn ra được cái gì cả.

Tần Tang và Vân Du Tử, Cát Nguyên trao đổi ánh mắt từ xa, lấy được không ít tin tức từ cuộc nói chuyện vừa rồi.

Xem ra ba mươi năm trước, giữa Thiệu Xuân Huy và ba người này quả nhiên có xảy ra một chút chuyện, kết quả là Thiệu Xuân Huy chết đi, ba lão già này lại nghi ngờ lẫn nhau mà không hề có chứng cứ, chỉ là không biết ngòi nổ của chuyện này có phải do dược viên hay không.

Đáng tiếc ba người này đều giả bộ rất giống, căn bản không thể nào nhìn ra người nào nói thật, người nào nói láo.

Cũng có khả năng không phải là ba người này, hung thủ là một người khác.

Nếu sự thật chính là như thế, Tần Tang và Vân Du Tử chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, đi theo nhặt vào kiện bảo vật, sau đó quay về Huyền Lô Quan thôi.

Lúc này, dưới sự dẫn dắt của vị lão giả kia, cao thủ từ Trúc Cơ trung kỳ trở lên triển khai trận hình, trực tiếp xông vào trong đàn Vân Thú.

Hang ổ ngay lập tức ở nên sôi trào.

Con thì bay trên trời, con thì chạy dưới đất, vô số con Vân Thú ‘rào rào’ một tiếng kỳ lạ rồi bổ nhào ra ngoài, đám người Tần Tang cũng không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng tế ra pháp khí, bày thế trận sẵn sàng chờ đợi quân địch.

Trận chém giết giằng co đến tận tám ngày, phía sau còn có không ít tu sĩ mới vừa chạy tới tham gia cuộc chiến, thậm chí còn có một vị tu sĩ Kết Đan bất ngờ xuất hiện, phát huy ra tác dụng rất lớn.

Đây là lần đầu tiên Tần Tang trải qua trận vây giết quy mô lớn như vậy, lấy được không ít linh tà vật đi kèm, khi trở về cũng có thể kiếm được chút lời.

Cuối cùng, tất cả Vân Thú bị thanh lý gần hết.

Mà địa huyệt đã xảy ra biến hóa từ ba ngày trước đó, quang mang bên trong càng ngày càng trở nên ảm đạm và uể oải, hiện tại nhiều lắm cũng chỉ có thể xông cao một trượng mà thôi, so với khí thế lúc trước hoàn toàn không bằng.
Bình Luận (0)
Comment