Chương 444: Ngu xuẩn
Chương 444: Ngu xuẩn
Cát Nguyên cứ như sợ bị Tần Tang cướp đoạt hay sao mà tốc độ hái linh dược của hắn ta rất nhanh.
Tới khi Tần Tang đuổi tới thì đã thấy Cát Nguyên đang đứng cạnh bờ đầm nước.
Ở nơi sâu trong đầm nước có một đóa kỳ hoa đang nở rộ.
Gốc linh hoa kia sinh trưởng ở bên cạnh bờ đầm nước, làn hơi nước mờ mịt vờn quanh, cành khô thẳng tắp, đóa hoa khổng lồ, so với bàn tay của người trường thành còn to hơn một vòng, màu sắc xanh da trời.
Những cánh hoa màu xanh da trời mọc trồng lên nhau, màu sắc sung mãn mà thuần túy, trong nhụy hoa phiêu tán ra từng điểm sáng chói lọi như ngôi sao trên trời, cuối cùng là thu thập ra một chùm tia sáng xanh da trời, xông qua màn sương mù dạy đặc.
Hương thơm thanh khiết xông vào mũi, thấm
Thanh hương xông vào mũi, thấm vào ruột gan.
-Lam Lộ Đàm!
Hình như đóa Lam Lộ Đàm này chính là thứ mà Cát Nguyên cần, hắn ta dùng ánh mắt si mê nhìn về phía Lam Lộ Đàm, vẻ mặt mừng rỡ như điên.
Nhìn bộ dáng này của Cát Nguyên, Tần Tang kịp thời dừng chân, đứng bên ngoài miễn gây hiểu lầm.
Hắn theo tới đây không phải để tranh giành linh dược, mà muốn nhìn thử nơi đã khiến linh dược sinh trưởng có hoàn cảnh như thế nào, có thể có nguy hiểm nào tồn tại hay không.
Bây giờ phát hiện, hình như thực sự không có thủ đoạn phòng hộ nào.
Lam Lộ Đàm lẻ loi trơ trọi sinh trưởng sâu trong đầm nước, xung quanh không có thủ hộ linh thú, cũng không có cấm chế.
Đầm nước tinh khiết, trong veo không thấy đáy.
Có linh dược dễ như trở bàn tay.
Khi nhìn thấy loại hoa này, Tần Tang lập tức biết nó là loại linh dược ngàn năm đã tới thời điểm chín muồi.
Tần Tang nhớ lại luồng ánh sáng xanh da trời vừa rồi, Cát Nguyên nói không sai, trong số hai mươi mốt gốc linh dược sinh trưởng ở nơi này thì Lam Lộ Đàm tuyệt đối được xếp vào hàng đầu, nhưng phẩm chất tốt hơn nó vẫn còn mấy loại nữa.
Ngọn núi này chính là bảo khố cực lớn!
Lòng Tần Tang không nhịn được nóng như lửa đốt, lúc này hắn lập tức muốn phi về phía Huyền Hoàng Chi Khí, nhưng khi tầm mắt hắn lướt qua Lam Lộ Đàm sắp bị hái thì hơi dừng lại.
Không biết vì sao hắn đột nhiên cảm thấy sự khác thường khó nói từ chỗ Lam Lộ Đàm.
Tâm thần hơi hơi động, động tác cũng dừng lại, ánh mắt lướt qua, cuối cùng nhìn vào khí tức mà Lam Lộ Đàm tỏa ra.
Chùm tia sáng xanh da trời xông thẳng lên trời.
Trong cột sáng kia, khí tức của linh dược hòa trộn với màn sương mù tựa như vô số điểm sáng xanh phù du đang chuyển động bên trong khiến tình cảnh nơi đó càng thêm lộng lẫy.
Ánh mắt Tần Tang nhìn theo chùm sáng kia, chăm chăm nhìn vào sâu trông màn mây mù, cảm giác dị thường đó từ đầu tới cuối đều chưa từng biến mất, nhưng hắn lại không thể thăm dò được là vì sao.
Đúng lúc này, sau khi Cát Nguyên thăm dò tỉ mỉ xong, xác định xung quanh Lam Lộ Đàm không có nguy hiểm gì thì lập tức mất kiên nhẫn, vội vàng lắc mình lướt qua đầm nước, muốn hái Lam Lộ Đàm đi.
-Chờ đã!
Ngay khi Cát Nguyên tới gần Lam Lộ Đàm, cảm giác dị thường càng mãnh liệt hơn, mặc dù không biết nguyên nhân vì sao nhưng Tần Tang không dám thờ ơ, hắn vội vàng cất tiếng gọi Cát Nguyên.
Nhưng Cát Nguyên chỉ quay đầu u ám nhìn Tần Tang một cái rồi không dừng lại, tốc độ còn đề nhanh hơn, không chút do dự vươn tay tóm lấy cành hoa của Lam Lộ Đàm.
Cùng lúc này, sau lưng hắn ta xuất hiện một luồng sáng, một thanh đoản kiếm xuất hiện nhắm vào Tần Tang.
Trong mắt Cát Nguyên, Tần Tang cảm nhận được sự phòng bị và cảnh cáo của hắn ta, thậm chí còn chứa cả sát ý!
Người này thấy hắn ngăn cản bản thân mà lại nghĩ hắn muốn tranh đoạt Lam Lộ Đàm.
Tần Tang thầm mắng một câu ngu xuẩn, nhưng vẫn không kịp ngăn cản hành động của Cát Nguyên.
Ngay sau đó, chuông báo động trong lòng Tần Tang vang lên, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt đại biến.
-Rắc rắc!
Ngay khi bàn tay của Cát Nguyên sắp chạm tới Lam Lộ Đàm thì có mấy luồng sấm sét xuất hiện, giáng từ trên trời xuống.
Chùm tia sáng chấn động kịch liệt, một luồng ngân quang lập lòe như lưới điện đột ngột mở rộng ra lao thẳng về phía Cát Nguyên.
Tất cả tia chớp đều hướng về mục tiêu duy nhất, chính là Cát Nguyên!
Trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, khí tức hủy diệt mạnh tới đáng sợ đè ép xuống cơ thể.
Tần Tang đứng bên ngoài tốt hơn một chút, Cát Nguyên chính là mục tiêu của đám tia chớp kia, chỉ trong chớp nhoáng, cảm giác tử vong đáng sợ bao trùm toàn bộ đầu óc.
Lúc này Cát Nguyên mới hiểu được Tần Tang ngăn cản không phải là vì muốn tranh đoạt linh dược với hắn ta, mà là phát hiện ra điểm bất thường nào đó.
Muốn trách thì chỉ có thể trách cấm chế bảo vệ linh dược ẩn giấu quá kín, dù bọn họ đã kiểm tra qua nhưng vẫn không thể phát hiện ra bất kì đầu mối nào. Mà hắn ta lại đột nhiên thấy được linh dược mà bản thân ước muốn đã lâu, thâm thần bị linh dược kia thu hút tạo ra sai lầm cực kì lớn này.
Giờ hối hận cũng không kịp, uy lực của tia chớp này quá đáng sợ, Cát Nguyên phát động đoản kiếm ý đồ ngăn cản, nhưng dù có là cực phẩm pháp khí cũng không thể kiên trì nổi một lần đã bị tia chớp đánh nát thành bột phấn, Cát Nguyên thấy sợ hãi.
Một khi bị tia chớp kia đánh trúng, kết quả của hắn ta chỉ có một, đó là chết!
Mà lúc này, chỉ cần tay hắn vươn dài ra thêm một chút nữa là có thể hái linh dược, nhưng hắn ta lại không thể làm được.
Vẻ mặt Cát Nguyên tràn ngập không cam lòng, cuối cùng vẫn không dám đưa tay ra hái, dù có là linh dược trân quý hơn nữa mà không có mạng hưởng thì có cũng chẳng có ý nghĩa gì.
-Bịch!
Cát Nguyên mạnh mẽ đạp mặt nước, thân ảnh lui nhanh.
Cùng lúc đó, Tần Tang mặc kệ sống chết của Cát Nguyên, không chút do dự xoay người chạy xuống dưới núi.