Chương 486: Bảo lưu
Chương 486: Bảo lưu
Không lẽ thực chất miếng da dê đó không có giá trị cao như hắn tưởng tượng, so với tu sĩ Kết Đan kỳ mà nói thì không phải đồ vật trân quý?
Hoặc là nói. . .
Cái bẫy!
Giả thiết hai miếng da dê có cùng nguồn gốc, có thể cần phải tập hợp đầy đủ hai miếng da dê hoặc nhiều hơn thì mới có thể biết được giá trị và công dụng thực sự?
Vị tu sĩ Kết Đan kỳ kia vẫn đang ẩn thân trong bóng tối, chắc hẳn vẫn luôn thăm dò tất cả tu sĩ trong đại sảnh, xem xem có ai nhận biết miếng da dê hay không?
Tần Tang tỏ ra sợ hãi, lông tơ dựng đứng, trong lòng nổi lên tiếng chuông báo động.
Thật may, may là tâm cơ hắn thâm trầm, chỉ suy nghĩ linh tinh trong lòng chứ không biểu lộ ra ngoài!
Ngay khi suy nghĩ của Tần Tang thay đổi trăm điều thì Cao Dật đã lấy miếng da dê trong hộp gỗ ra, nâng cánh tay lên rồi ngưng thanh nói:
-Chư vị đạo hữu an tâm đừng nóng vội, bây giờ mời tiếng bối bày bảo vật ra.
Một luồng kim quang nhỏ bay ra từ trong bóng tối rơi vào trung tâm miếng da dê.
Kỳ lạ ở chỗ, luồng kim quang nhìn thì tưởng sắc bén nhưng khi rơi vào miếng da dê lại hệt như muối bỏ biển, nhanh chóng tan rã không thấy đâu, tựa như đã bị miếng da dê nuốt chửng hoàn toàn, mà bản thân nó lại không chút thay đổi.
Khi mọi người đang ôm nghi ngờ thì từ vị trí trung tâm của miếng da dễ đột nhiên hiện ra một vệt sáng, rồi vệt sáng đó chậm rãi lan rộng ra.
Trên miếng da dê vốn không có bất kì thứ gì đột nhiên hiện lên một mảnh đồ án giống như Thiên Môn, mà ở giữa Thiên Môn lại khắc ba chữ cổ - Tử Vi Cung!
Ba chữ Tử Vi Cung này phát ra hào quang lấp lánh, nét chữ rồng bay phượng múa, khí thế bức người, luồng hào quang tựa như kiếm khí cực kì sắc bén, khiến ai cũng không dám nhìn thẳng vào.
Đồ án khắc trên miếng da dê tựa như tồn tại thực sự, tường vân chuyển động.
Thiên Môn đứng sừng sững giữa biển mây mịt mù, thoắt ẩn thoắt hiện, trạm rồng trổ phượng, cổ xưa bất phàm.
Càng khiến người ta phải tiếc hận đó là không biết vì sao Thiên Môn lại bị hư hại nghiêm trọng, trên thân có vô số vết nứt, không lành lặn hoàn toàn, nơi nào cũng có thể thấy chỗ hư hại, thậm chí đầu rồng được trạm trổ cũng xuất hiện một nửa mảng bị bong tróc, phong vận suy giảm rất nhiều.
Khiến họ không nhịn được mà nghi ngờ, chỉ cần chạm nhẹ vào một cái là Thiên Môn sẽ sụp đổ.
Tử Vi Cung hiện thế!
Hầu hết các tu sĩ bên trong đại sảnh, thậm chí là có vài cao thủ Trúc Cơ kỳ hậu kỳ cũng trở nên mê man, rơi vào trầm tư.
Mà hồng y nữ tử lại tỏ ra chấn kinh.
-Tử Vi Cung!
Hồng y nữ tử che miệng hô lên:
-Miếng da thú này là Tử Vi bí lục?
Lời còn chưa dứt, một tiếng cười hùng hậu vang lên trong đại sảnh.
-Không ngờ trong đám tiểu bối các ngươi cũng có người biết tới sự tồn tại của Tử Vi bí lục.
Không sai, đây chính là Tử Vi bí lục, bằng chứng tiến nhập Tử Vi Cung.
Linh triều sắp tới, bí lục hiện thế.
Khi linh triều tới chính là lúc Tử Vi Cung mở ra.
Trừ khi có được Nguyên Anh lão tổ che chở, nếu không chỉ có người cầm bí lục trong tay mới có tư cách tiến vào Tử Vi Cung.
Có thể đám tiểu bối các ngươi vẫn chưa cảm giác được, nhưng giờ đây Tiểu Hàn Vực đã cuồn cuộn sóng ngầm, vì tranh đoạt Tử Vi bí lục mà gây ra một loạt tranh đấu, sau này chắc chắn sẽ càng kịch liệt hơn nữa.
Vị Kim Đan thần bí kia hơi dừng một chút, sau đó giọng điệu trở nên tràn ngập mê hoặc, nói:
-Tử Vi Cung là tiên phủ thần bí nhất sâu trong Cổ Tiên chiến trường, là thánh địa mà đại năng Nguyên Anh kỳ cũng không nỡ bỏ qua.
Để có được một miếng Tử Vi bí lục mà có không biết bao nhiêu tu sĩ Kết Đan kỳ vắt hết tâm cơ, bảo vật bên trong trân quý thế nào chẳng ai có thể tưởng tượng được.
Nếu chư vị có ý định tiến vào Tử Vi Cung tìm bảo vật thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, nếu bỏ lỡ bản Tử Vi bí lục này thì sau này muốn tìm cũng chẳng dễ dàng như vậy.
Nên nhớ, tu vi của các ngươi chưa tới Kết Đan kỳ, cho dù xuất thân danh môn thì Nguyên Anh lão tổ cũng không thể che chở các ngươi tiến vào Tử Vi Cung, nhất định phải có một miếng Tử Vi bí lục mới có thể đảm bảo an toàn nhất.
Lần trước Tử Vi Cung xuất thế bản tọa mới chỉ là tiểu lâu la vừa bước chân vào Tiên Đạo, bây giờ vẫn nhớ như in trận phong ba mà Tử Vi bí lục gây ra!
Nói tới đây, giọng nói của Kim Đan thần bí tràn đầy vẻ tưởng nhớ và cảm khái.
Đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Trái lại, không có một ai nghi ngờ lời của Kim Đan thần bí nói có phải là nói dối hay không, dù sao đây cũng là hội đấu giá của Âm Quan Sơn tổ chức, mà còn là công khai trước mặt mọi người.
Âm Quan Sơn sẽ không lấy uy tín của mình ra để phối hợp với một tu sĩ Kết Đan kỳ để nói dối được.
Quan trọng là mới chỉ nghe vị Kim Đan thần kia miêu tả một chút đã biết vật này vô cùng trân quý, không biết vị này muốn bán với giá bao nhiêu.
Trả một cái giá cực lớn để đổi lấy thứ tương tự như vé vào cửa, rồi thật sự có thẻ lấy được bảo vật tốt hơn ở bên trong sao? E rằng không đơn giản như vậy?
Nếu Tử Vi Cung thực sự là bảo địa thì tại sao vị Kim Đan kia lại mang ra đấu giá chứ.
Tần Tang thầm nghĩ tới mảnh da dê của mình, nếu đó thực sự là Tử Vi bí lục như lời của vị Kim Đan kia nói thì khó trách trước đó dù hắn có dò xét thế nào cũng không thấy động tĩnh gì.
Đúng như lời vị Kim Đan thần bí nói, linh triều có dấu hiệu xuất hiện, Tử Vi Cung sắp mở ra, bí lục mới có khả năng sinh ra do thời thế, sau đó gây ra vô số tranh đoạt.