Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 487 - Chương 487: Thay Trang Phục Khác

Chương 487: Thay trang phục khác Chương 487: Thay trang phục khác

Tần Tang không ngờ mảnh da dê còn có bí mật như vậy, hắn luôn cất nó trong một góc ở túi Giới Tử, từ khi tới Cổ Tiên chiến trường tới giờ vẫn chưa từng xem qua thêm.

Trong đại sảnh vang lên tiếng xì xào nghị luận.

Đạo trưởng mua được Kim Thủy Trận dùng giọng điệu cẩn thận hỏi: 'Theo như vãn bỗi được biết, xưa nay bất cứ ai tiến vào được Tử Vi Cung thăm dò đều là Nguyên Anh lão tổ và tiền bối Kết Đan kỳ cả.

Nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều tiền bối bỏ mạng ở bên trong, chắc hẳn trong Tử Vi Cung nguy hiểm trùng trùng. Mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ như bọn họ cho dù có vào được cũng e là cửu tử nhất sinh, nào ai dám cầu bảo vật trong Tử Vi Cung đây?

Đạo trưởng nói ra hết nghi ngờ trong lòng mọi người.

Tử Vi Cung chắc chắn là một nơi cực kì hung hiểm, ngay cả Nguyên Anh và tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không dám bảo đảm an toàn tuyệt đối thì đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ như bọn họ đi vào há chẳng phải đi chịu chết hay sao.

Nhất thời, nhiệt tình của mọi người giảm đi rất nhiều.

Trái lại, tính nhẫn nại của vị Kim Đan thần bí kia lại rất tốt, không những không giận mà còn bật cười ha hả.

-Trước đây tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiến nhập Tử Vi Cung đúng là không nhiều, nhưng cũng chẳng phải không có.

Có thể tu luyện tới cảnh giới này, đạo lý truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo không lẽ các ngươi không rõ? Muốn thuận buồm xuôi gió, lại muốn tu vi đột nhiên tăng mạnh? Trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?

Trong Tử Vi Cung có rất nhiều chí bảo có thể giúp các ngươi nghịch thiên cải mệnh, thoát thai hoán cốt, mấy nghìn năm trước từng có một tu sĩ Ngụy Đan cảnh, sau khi ra khỏi Tử Vi Cung, chưa tới trăm năm sau đã Kết Anh thành công.

Mặt khác, khi tu hành tao ngộ bình cảnh, dù có tìm trên Bích Lạc hay dưới Hoàng Tuyền cũng không tìm được linh đan diệu dược, bí pháp phá cảnh chỉ có thể tìm thấy ở trong Tử Vi Cung mà thôi.

Sống một cách hèn hạ, hay là liều mạng một phen, chắc hẳn ai cũng có thể cân nhắc được.

Đại sảnh rơi vào tĩnh lặng, ai cũng rơi vào suy nghĩ.

Kim Đan thần bí không nói nhiều thêm, Cao Dật nhận được ý của Kim Đan thần bí kia xong liền lớn giọng nói:

-Một mảnh Tử Vi bí lục! Tiền bối quyết định giá mở đầu là một kiện pháp bảo, không lành lặn cũng không có vấn đề gì, không giới hạn loại hình!

-Hít...

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, đã đoán trước được giá cả sẽ không thấp, nhưng không ai ngờ vị Kim Đan thần bí này lại muốn pháp bảo!

Ban đầu có mấy người bị lời nói của vị Kim Đan kia mê hoặc, đang có ý định thử một chút, nhưng khi nghe thấy cái giá đó thì lập tức bị dọa lui.

Tu sĩ Kết Đan kỳ không phải ai cũng có pháp bảo, nhất là những tu sĩ vừa đột phá Kết Đan kỳ không lâu, đa số ai cũng phải bôn ba đi tìm pháp bảo bản mệnh đầu tiên của mình.

Huống hồ là bọn họ.

Mà một bên là tin tức mơ hồ về cơ duyên, một bên lại là pháp bảo cực kì trân quý. Bên nào nặng bên nào nhẹ ai cũng rõ ràng cả.

Có cũng chẳng đổi!

Cho dù pháp bảo đó không trọn vẹn đi chăng nữa thì khi phục hồi lại cũng dễ dàng hơn nhiều so với luyện chế một cái mới. Chỉ cần họ Kết Đan thành công là sẽ mau chóng có được một món pháp bảo, thứ này còn nhiều cám dỗ hơn cả Tử Vi Cung.

Trừ khi người đó hoàn toàn tuyệt vọng với con đường phía trước, lúc đó mới nguyện ý trao đổi.

Tần Tang thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế đằng sau. Trong tay hắn có Thập Phương Diêm La Phiên và Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn, cũng được coi là hai món pháp bảo nhưng lại không thể lộ ra ngoài được, còn hắn lại chẳng có suy nghĩ muốn trao đổi.

Thậm chí, nếu mảnh da dê của hắn thực sự là Tử Vi bí lục thì cũng phải chờ quay lại sư môn điều tra Tử Vi Cung xong mới ra quyết định cuối.

Trong lời nói của vị Kim Đan thần bí kia che giấu quá nhiều thứ, có chỗ không chân thật, Tử Vi Cung kia chắc chắn không đơn giản như lời mà ông ta đã nói.

Nếu thu hoạch và nguy hiểm không bằng nhau thì không nhất thiết phải liều mạng.

Còn nếu Tử Vi bí lục thật sự là một món pháp bảo có giá trị thì không bằng...

Tần Tang vuốt cằm, suy nghĩ bay xa không còn quan tâm tới hội đấu giá nữa, nếu mảnh da dê đó phải bảo lưu thì không biết có ai nguyện ý coi tiền như rác mua lại hay không.

Quả nhiên không khác mấy so với suy đoán của Tần Tang, Cao Dật vừa thét bán như bán hàng rong một lúc vẫn không có ai ra giá, cuối cùng đành phải tuyên bố bảo lưu Tử Vi bí lục lại.

-Xem ra bổn tọa chỉ có thể ở lại Âm Sơn Quan chờ thêm vài ngày.

Vị Kim Đan thần bí kia cất Tử Vi bí lục đi, vừa cười vừa nói, giọng điệu không hề có chút nào tiếc nuối khi bảo vật bị bảo lưu lại.

Tần Tang lập tức tỉnh ngộ, khi vị Kim Đan thần bí này lấy Tử Vi bí lục ra e rằng cũng không quá kỳ vọng sẽ có người mua đi, mà chỉ thông qua cách nào để truyền tin tức của Tử Vi bí lục ra ngoài, hấp dẫn những người có thực lực tới.

Mục đích thực sự chính là tu sĩ Kết Đan kỳ phía sau hội đấu giá!

Dĩ nhiên, nếu thực sự bán đi được, một mảnh Tử Vi bí lục đổi lấy một món pháp bảo, ông ta cũng lời to.

Quả là cáo già.

Tần Tang thầm mắng một câu, sau khi nghe thấy Cao Dật tuyên bố hội đấu giá kết thúc thì lập tức đứng dậy, chen vào trong đám người đi vào trong bóng tối.

Trên đường đi, bên tai Tần Tang vang lên vô số tiếng ong ong, rất nhiều người truyền âm hy vọng Tần Tang từ bỏ những thứ yêu thích, bán lại một gốc Dẫn Hồn Thảo. Cái giá đưa ra không thấp nhưng đều bị Tần Tang từ chối.

Sau khi bước vào vùng tối, Tần Tang lập tức thay đổi một bộ trang phục và mặt nạ khác, vẻ ngoài thay đổi. Đồng thời cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định không có ai lưu lại ký hiệu mới an tâm bước ra ngoài.

Chờ ra khỏi bóng tối, Tần Tang phát hiện hầu như ai cũng làm thế, ai cũng trở nên vô cùng xa lạ.

Có người chọn rời đi Thạch Đảo ngay, còn đa phần mọi người ở lại lâu thêm vài ngày.

Đám người tản vào đường phố, Tần Tang điệu thấp đi trên phố, không phát hiện có ai theo dõi liền tìm cơ hội thay trang phục khác.
Bình Luận (0)
Comment