Chương 521: Hàn tiên sư
Chương 521: Hàn tiên sư
Suy nghĩ những việc này, bất tri bất giác Tần Tang đã qua từng tòa núi tuyết, trong tầm mắt đều là tuyết trắng mênh mang, không một dấu chân người, chim thú cũng vô cùng hiếm thấy, một mảnh hoang lương.
Lúc này Tần Tang đột nhiên hạ xuống, đứng trên đỉnh một tòa núi tuyết, dùng thần thức quét qua bốn phía, sau khi xác định gần đó không có người thì chọn ra chỗ có linh khí nồng nặc nhất trong sơn mạch, dùng kiếm bổ ra một sơn động rồi bày xuống mấy tầng cấm chế.
Khoanh chân ở trên mặt đất, Tần Tang thả Lương Diễn từ túi Thi Khôi ra, sau khi bắt sống người này Tần Tang còn chưa kịp luyện hắn thành thi, hắn định luyện ở chỗ này xong thì mới đi tiếp.
Lúc ở Khôi Âm Tông, Lương Diễn từng bảo Việt Võ mang Tần Tang qua để làm tế phẩm cho Diêm La Phiên.
Vậy nên với Lương Diễn thì tất nhiên Tần Tang cũng sẽ không có lòng thương hại.
Vừa bắt đầu mà đã dùng hết Hai Thiên Thi Phù rồi, nhưng lúc giám thị Lương Diễn ở Phong Thương phường thị thì Tần Tang bỏ thời gian ra để luyện một gốc Dẫn Hồn Thảo thành hai Thiên Thi Phù, vừa lúc dùng trên thân Lương Diễn luôn.
Mặc dù thất bại một lần nhưng Tần Tang luyện chế Thiên Thi Phù càng ngày càng thuần thục, không đến hai ngày là có thể luyện thành một viên.
Tần Tang nghĩ một lúc, việc khẩn cấp trong tay thật đúng là không ít.
Hắn để Lương Diễn sang một bên, lấy ra một khối linh mộc cho Ô Mộc Kiếm cắn nuốt.
Tiếp đó lại lấy ra một gốc Dẫn Hồn Thảo cuối cùng để luyện chế Thiên Thi Phù.
Khiến cho Tần Tang vui mừng là lần này lại không thất bại lần nào, đến ngày thứ bảy thì ba viên Thiên Thi Phù toàn bộ thành công!
Hiện tại trong tay hắn có năm Thiên Thi Phù có thể dùng!
Tần Tang nhìn vào Lương Diễn, sau đó chuẩn bị kỹ càng Ngũ Hành âm vật và Thiên Thi Phù, từng bước hoàn thành, xoá ý thức của Lương Diễn đi.
Tất cả tiến hành cực kỳ thuận lợi, chỉ còn một bước dung luyện Địa Sát chi khí cuối cùng là có thể có thêm một bộ Hoạt Thi.
Nhưng bước cuối cùng cũng là bước dễ gặp việc ngoài ý muốn nhất, hai cỗ Hoạt Thi này có thể luyện thành hay không thì còn là ẩn số.
U Sơn phường thị.
Thâm sơn cùng cốc, rừng rậm mù sương.
Giống như trong kí ức.
Xem ra mấy năm nay, U Sơn phường thị cũng không xảy ra biến cố gì.
Tần Tang nhảy từ đám mây xuống, đầu đội áo choàng, đứng trước cửa vào của U Sơn phường thị, nhớ đến quá trình tìm đường tu tiên trước đây của mình, trong lòng hắn dâng lên cảm giác cảnh còn người mất, sau đó lại mỉm cười ung dung.
Lúc này, từ trong màn sương mù mịt bắt đầu xuất hiện một thanh niên chỉ mới đến Luyện Khí Kỳ tầng thứ ba đi ra, nhìn thấy Tần Tang, sắc mặt hắn có chút hoảng hốt, vội vàng cúi người hành lễ:
-Vãn bối Trương Phong kính chào tiền bối!
-Ngươi chính là thủ vệ của U Sơn phường thị?
Tần Tang đánh giá người này một lúc, rồi lên tiếng hỏi.
Không phải là thủ vệ trước đây nữa rồi, ngẫm lại cũng đúng, người đó chỉ là một phàm nhân, lúc đó tuổi tác cũng không nhỏ, đã qua bao nhiêu năm, sớm đã về với cát bụi rồi.
Trương Phong liên tục gật đầu:
-Tiền bối thật có mắt nhìn người, vãn bối theo lệnh của gia chủ, ở đây nghênh đón các vị khách khứa, đạo hữu vào bên trong phường thị. U Sơn phường thị bọn ta chính là phường thị lớn nhất cả dãy núi U Sơn này , tiền bối nếu muốn mua những thứ như linh đan, pháp khí, thì vãn bối có thể thay người vào bên trong nói một tiếng, nếu có chuyện gì khác quan trọng, vãn bối cũng có thể vào bên trong bẩm báo với trưởng bối trong nhà, tạo điều kiện thuận lợi hơn cho tiền bối.
Tần Tang gật gật đầu, nói:
-Ta chỉ đến xem thử thôi, nhân tiện muốn lấy một món đồ....
Dãy núi U Sơn, nằm ở biên giới của thế lực chính đạo, tiếp giáp với ma đạo, vị trí vừa vặn nằm ở hướng chính nam hơi lệch về đông của Âm Sơn Quan, xung quanh vàng thau lẫn lộn, cho nên lần trước Tần Tang đến phường thị, loại người như thế nào hắn cũng có thể gặp được.
U Sơn phường thị đứng vững được nhiều năm trong hoàn cảnh như thế này, có thể thấy chủ nhân của phường thị không hề đơn giản.
Trên cơ bản, Tiểu Hàn Vực chia ra hai đạo chính ma, đó chính là lấy con đường từ Âm Sơn Quan hướng về phía nam làm ranh giới, sơn môn của Nguyên Chiếu Môn với Khôi Âm Tông cũng được phân chia ở bên trái và bên phải của đường này, song song đối đầu với nhau.
Tần Tang sợ gặp phải người quen, phải đi một vòng lớn, tránh đi vị trí trước đây của Nguyên Chiếu Môn, mới đến được U Sơn phường thị, mục đích là lấy đi lá thư của Đàm Hào để lại, thủ tiêu dấu vết.
Trong lúc nguy nan, Đàm Hào cũng không quên để lại thư nhắc nhở, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tần Tang đồng ý giúp hắn.
Tần Tang lấy tín vật của Đàm Hào ra, giao cho Trương Phong. Nhưng Trương Phong lại không có năng lực chỉ nhìn một lần là nhớ như người thủ vệ trước kia, mà chỉ nói một câu:
-Mong tiền bối đợi một chút.
Liền vội vàng chạy vào trong.
Không bao lâu sau, Trương Phong đem ra một phong thư đã ố vàng, chạy vội đến:
-Khởi bẩm tiền bối, quả thật có một phong thư, chưa từng bị ai mang đi, người xem thử có phải là nó không? Phong thư này là của một vị đạo hữu để lại cách đây hơn bốn mươi năm trước, người gửi lại thư cũng không nhắn nhủ tin tức gì, từ đó về sau cũng chưa từng thấy hắn xuất hiện trở lại.
Tần Tang nhận lấy thư, vừa mở ra liền thấy, đúng là ám hiệu mà huynh đệ Đàm Thị để lại, nhắc nhở hắn không nên dùng Diêm La Phiên tiếp tục tu luyện.
Phất tay nghiền lá thư thành tro bụi, Tần Tang gật đầu với Trương Phong:
-Đa tạ đạo hữu đúng là lá thư này rồi.
Vốn định rời đi luôn, nhưng đột nhiên tâm huyết của Tần Tang lại dâng trào, muốn vào bên trong nhìn một cái, mặc dù thời gian hắn ở U Sơn phường thị không dài, nhưng đối với hắn lại có ý nghĩa rất quan trọng, ở đây có thể xem như là nơi hắn bắt đầu tiến vào giới tu tiên. Từ đây mới bái nhập Khôi Âm Tông, sau đó đến Nguyên Chiếu Môn, Thiếu Hoa Sơn, chiến trường Cổ Tiên, cho đến bây giờ.