Chương 522: Lãng phí thời gian
Chương 522: Lãng phí thời gian
Trương Phong nhìn ra Tần Tang không muốn bị người khác làm phiền, nên thức thời mà lui xuống.
Nhớ đến ngày đó, Tần Tang đi vào phường thị.
Phố xá dọc ngang, cửa hàng san sát, liễu rũ khắp thành, trên đường lớn người đến kẻ đi, phần lớn đều là phàm nhân.
Có nơi vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, nhưng cũng thay đổi rất nhiều.
Những phàm nhân đó mấy thấy người kì lạ mang áo choàng hoặc đeo mặt nạ đã thành quen, chẳng còn ai chạy đến xem, Tần Tang yên lặng đi trên đường, không biết từ lúc nào đã đi đến con đường đá xanh bên trong U Sơn phường thị.
Trên quảng trường được dòng nước bao quanh, vẫn có một vài người tu tiên bày sạp hàng buôn bán như trước đây, nhưng người đến xem không còn đông đúc như xưa.
Bên trong quảng trường phần đông là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, giờ đây đã là quá khứ, Tần Tang liền tiến vào quảng trường đi dạo một vòng, không có món đồ nào lọt vào mắt hắn, cũng không còn tên mập trước đây bán cho hắn 'U Minh Kinh' nữa.
Đúng rồi, Thần Khí Các!
Bước chân của Tần Tang nhanh hơn, đi đến trước tòa mộc lâu trong kí ức.
Mộc lâu vẫn như cũ, nhưng mà tấm biển đã đổi thành 'Thu Thủy Lâu', buôn bán đủ các loại linh tài thông thường của giới tu tiên, bên trong vắng vẻ, chủ tiệm bộ dạng uể oải dựa vào ghế chợp mắt.
Cửa hàng bên cạnh Thần Khí Các và vị chủ tiệm trước đây từng nói chuyện với hắn cũng không còn nữa rồi.
Tần Tang nhìn lướt qua, định xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Tần Tang đột nhiên cảm nhận được vài luồng khí tức mạnh mẽ, ngẩng đầu lên nhìn về hướng lối vào của con đường đá xanh, xa xa đã thấy một hàng năm người từ phía đối diện đi đến.
Điều khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, cả năm người này đều là người tu tiên, trong đó còn có hai tu sĩ Trúc Cơ!
Bọn họ tuy rằng không có dáng vẻ khoa trương, ngang tàng, nhưng hai vị tu sĩ Trúc Cơ cùng đi với nhau, cũng sẽ khiến cho người ta muốn nhìn thêm một cái, người đi đường nhìn thấy liền tránh đường cho bọn họ.
Tần Tang âm thầm nhíu mày, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ mà rước thêm thù , đang tính nghiêng người tránh đi, đột nhiên bước chân hắn dừng lại, ánh mắt cũng ngưng lại nhìn một trong năm người đang đi đằng trước kia một cái, trên mặt hắn dần hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người này thân hình cao lớn, bước đi oai vệ như rồng như hổ, khí thế bất phàm, tu vi của hắn đúng là Trúc Cơ Trung Kỳ.
Chỉ nhìn bên ngoài, rất khó nhận ra tuổi tác thật sự của một tu sĩ Trúc Cơ.
Người này mày kiếm mắt sáng, gương mặt đường nét rõ ràng, thoạt nhìn có lẽ không đến ba mươi tuổi, nhưng với một thân tu vi của hắn cùng khí chất điềm tĩnh khác thường, nhất định không thể có ở người trẻ tuổi.
Người này, chắc hẳn có địa vị cao nhất trong năm người kia.
Còn lại ba người, bao gồm một vị lão giả có khí tức không rõ ràng, giống như là hộ vệ của người kia hơn, ánh mắt vừa cố ý lại như vô tình dò xét khắp mọi nơi, khí tức như thanh kiếm sắc bén rời khỏi vỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể đối phó với sự tập kích bất ngờ, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Bên hông người kia, có đeo một viên ngọc bội hình tròn từ noãn ngọc chế thành bên trên có khắc hai chữ 'Thuần Dương'.
Ở giới tu tiên, chỉ có duy nhất đệ tử của một tông môn có tư cách đeo loại ngọc bội này.
Chính là Thuần Dương Tông - một trong Bát Tông của chính đạo!
Có điều, trên ngọc bội của người kia, có một điểm khác với đệ tử Thuần Dương Tông, đó là bên dưới hai chữ 'Thuần Dương', còn có một chữ rất nhỏ - Hàn!
Tần Tang nhận ra ngọc bội.
Hắn cũng nhận ra người đó là ai.
Đây chính là Hàn tiên sư, lúc ở dưới Cổ Linh Sơn được hắn cứu một mạng, sau đó đưa cho hắn tín vật, còn chỉ dẫn hắn đến U Sơn phường thị.
Tuy là đã cách nhiều năm rồi, nhưng Hàn tiên sư vẫn không có thay đổi gì lớn lắm, Tần Tang chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhận ra.
Vì sao hắn lại ở đây?
Trong lòng Tần Tang cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi có được bản đồ phong thủy của Tiểu Hàn Vực, Tần Tang đã đoán được Hàn tiên sư có thể là người của Hàn gia, hiện tại xem ra đúng là như vậy.
Hàn gia là gia tộc tu tiên dựa vào Thuần Dương Tông, nhưng mà Hàn gia ở phía Nam U Sơn phường thị, cách nơi đây cũng khá xa,hơn nữa nơi này cũng không thuộc phạm vi thế lực của Thuần Dương Tông,
Hắn cũng không có oán hận gì đối với Hàn tiên sư.
Năm đó, tín vật mà Hàn tiên sư cho hắn, tuy rằng dẫn hắn vào con đường sai lầm, nhưng trước đó Hàn tiên sư đã nói rõ ràng, đều là Tần Tang tự mình đưa ra lựa chọn.
Nhưng có một vấn đề, hắn nghĩ mãi không ra.
Tần Tang vốn cũng không có thời gian rảnh rổi để chú ý đến những việc nhỏ nhặt như vậy, hơn nữa sự việc cũng đã qua lâu rồi, có làm gì cũng vô ích, còn lãng phí thời gian tu hành quý giá của hắn. Nhưng mà hiện tại nếu đã gặp được, hẳn là có thể làm rõ chuyện này rồi.