Chương 542: Dẫn đường
Chương 542: Dẫn đường
Cái gọi là phường thị di động chính là một sự tồn tại đặc biệt ở Vô Nhai Cốc.
Một khi Vô Nhai Cốc xảy ra chuyện gì, giả dụ như Huyết Chướng Chi Khí bành trướng lên, hay là thú triều bộc phát thì những người bên trong phường thị sẽ dứt khoát bỏ đi, trốn ra bên ngoài, nên chỉ cần bố trí vào cấm chế đơn giản, không cần phải trả cái giá cao gì.
Chờ tới khi Vô Nhai Cốc khôi phục lại yên bình thì người của phường hị sẽ quay trở lại chốn cũ, trùng kiến phường thị.
Lâu dần nó trở thành thông lệ.
Lần trước tới đây, phường thị mà Vân Du Tử nghỉ chân đã trở thành một khu phế tích, bọn họ phải tốn một chút công phu mới tìm được một phường thị khác.
- Gặp ai thì cứ nói chúng ta muốn vào Vô Nhai Cốc thu thập Hoàng Lung Thảo.
Tần Tang nghe thấy truyền âm của Vân Du Tử thì gật đầu, đi theo Vân Du Tử vào trong phường thị.
Hoàng Lung Thảo phân bố chủ yếu ở nơi sâu nhất tầng một bên trong Vô Nhai Cốc, cách tầng hai không xa, bọn họ ngụy trang thành người hái Hoàng Linh Thảo, sau khi tới đó liền nhân cơ hội thoát ly đội ngũ.
Kiến trúc trong phường thị vô cùng đơn sơ.
Những tảng đá thô ráp được chồng lên nhau xây thành phòng ốc, hoặc là những căn nhà gỗ cong cong vẹo vẹo, thấp bé. Chỉ đơn giản như vậy đã trở thành một cửa tiệm, xốc xếch phân bố khắp các sơn lĩnh.
Đường đi quanh co khúc khuỷu, không có bất kỳ quy tắc nào.
Nhưng những cửa tiệm thoạt nhìn không đáng chú ý chút nào này lại có không ít cửa tiệm do thương hội nổi tiếng nhất nhì Tu Tiên Giới mở ra.
Đi vào trong phường thị, Vân Du Tử vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng tới trước một cửa tiệm có tên là Thiên Phong Lâu, ông ta nhấc chân đi vào.
Cửa tiệm chỉ là một phòng đá đơn sơ được dựng bởi những tảng đá thô sơ, cao một tầng lầu, dùng lầu để gọi thì có hơi nực cười, chưởng quỹ là một vị lão giả tinh thần khỏe mạnh, ông ta đang ngồi trong tiệm, tay cầm một kiện pháp khí đang loay hoay, khí tức vô cùng mơ hồ.
Tần Tang dùng Độn Linh Quyết ngụy trang thành người mới vào Trúc Cơ, đi theo phía sau Vân Du Tử bước vào, phát hiện bản thân không thể nhìn thấy lao lịch của người này thì hơi run sợ.
Trong lòng hắn ngầm biết sau lưng những cửa tiệm này đều do các thế lực lớn chèo chống, một số còn trực thuộc các đại tông môn, người này tọa trận ở Vô Nhai Cốc, cho dù là thân phận hay là thực lực đều không hề đơn giản.
- Đạo hữu hữu lễ, lão đạo muốn mua một tấm địa đồ của Vô Nhai Cốc và tầng hai, không biết trong tiệm của đạo hữu có hay không?
Vân Du Tử chắp tay nói.
Mặc dù tầng thứ hai không phát sinh biến cố liên tiếp như tầng thứ nhất, nhưng dể chắc chắn vẫn nên mua một tấm địa đồ để kiểm chứng, phòng ngừa trước vẫn hơn.
Chưởng quỹ thả kiện bảo vật trong tay xuống, thấy tu vi của hai người Tần Tang thì lập tức tươi cười đứng dậy, bước lên chào đón:
- Hai vị đạo hữu đại giá quang lâm, tiểu điếm của kẻ hèn được vẻ vang hơn nhiều! Mau, mời vào!
Ba người ngồi xuống, chưởng quỹ đứng bên cạnh vừa châm trà vừa nói:
- Đạo hữu tới đúng chỗ rồi đó, trong tiểu điếm của tjai hạ thực sự có bán địa đồ, cũng được chia làm ba loại, mức độ kỹ càng của cả ba loại đều có sự khác nhau, không biết đạo hữu muốn mua loại nào?
Vân Du Tử ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hai chúng ta mới tới, muốn vào Vô Nhai Cốc hái linh dược, loại nào càng tỉ mỉ thì càng tốt...
Ý cười trên mặt chưởng quỹ sâu hơn vài phần, tay vuốt chòm râu dài nói:
- Tỉ mỉ nhất, tự nhiên nhất chính là loại tốt nhất ở đây, nhưng cái giá có hơi...
Vân Du Tử tiền nhiều như nước nói:
- Chỉ cần là loại đủ kỹ càng thì giá cả không thành vấn đề!
Thanh toán linh thạch xong, chờ chưởng quỹ đưa cho một miếng ngọc giản Vân Du Tử và Tần Tang lập tức mở ra xem, cả hai người đều nhíu mày.
Tần Tang bất mãn nhìn chưởng quỹ, chất vấn:
- Đạo hữu đang đùa chúng ta sao? Trên tấm địa đồ này phần đầu có mấy con đường, đánh dấu rất chi tiết. Nhưng tới phần sao thì vô cùng hỗn loạn, bên trong tầng thứ nhất chỉ lác đác mấy cái đánh dấu, thế này cũng dám tự xưng là loại tốt nhất?
Dường như chưởng quỹ không hề ngạc nhiên đối với phản ứng của Tần Tang, nói:
- Có lẽ đạo hữu không biết, bên trong Vô Nhai Cốc biến hóa đa đoan, căn bản không có bản địa đồ nào có thể thỏa mãn được yêu cầu của đạo hữu cả. Thú triều ở Vô Nhai Cốc vừa lắng không lâu, mấy con đường này do mấy thương hội chỗ chúng ta liên hợp lại, sắp xếp nhân thủ, hao tổn tâm sức để thăm dò mà ra. Đạo hữu đi dọc theo những con đường này là được, chỉ cần không xảy ra biến cố lớn thì nhất định có thể an toàn tới nơi.
Tần Tang hừ một cái, ra vẻ tức giận nói:
- An toàn thì có ích gì? Mấy con đường này đi một nửa tầng thứ nhất cũng không nổi, ven đường lại không có vật phẩm gì, một con dấu của Hoàng Lung Thảo cũng không có thì có ích gì với chúng ta chứ? Không lẽ ngươi bảo chúng ta vào trong ngắm cảnh cái rồi ra ngoài...
Bị Vân Du Tử kéo một cái, Tần Tang giả bộ tỏ ra ngượng ngùng, nhưng bộ dáng vẫn bất bình như cũ.
- Hai vị đạo hữu muốn đi hái Hoàng Lung Thảo?
Chưởng quỹ lộ ra vẻ mặt đã hiểu, lập tức giảng giải.
- Xem ra đây chúng là lần đầu tiên hai vị đạo hữu tới Vô Nhai Cốc...
- Không nói dối gì hai vị, bên trong Vô Nhai Cốc quả thật có vài nơi Hoàng Lung Thảo sinh trưởng, nhưng đều mọc rải rác ở những nơi nguy hiểm trong tầng thứ nhất.
Nếu lần trước hai vị tới thì có thể tới mấy nơi đã được xác minh qua.
Nhưng sau vụ thú triều vừa rồi, Vô Nhai Cốc phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Những nơi an toàn ban đầu một là biến thành nơi đàn thú chiếm giữ, hai là trở thành ổ ma, đó là chuyện vô cùng bình thường. Số linh dược bên trong dĩ nhiên đều bị đám súc sinh kia không nuốt cũng bị phá hủy.