Chương 543: Vào cốc
Chương 543: Vào cốc
Tại hạ không dám đánh dấu lung tung trên bản đồ, sợ làm hại hai vị đạo hữu.
Nếu đạo hữu nhất định phải có thì tại hạ sẽ đưa cho hai người một tấm địa đồ có đánh dấu kỹ càng nhất, sau đó hai vị đạo hữu sẽ phải tự mình thăm dò.
Ngoài cái đó ra thì còn một biện pháp khác...
Chưởng quỹ đang nói thì ngừng lại, sau đó im hẳn.
Vân Du Tử đè tay lên mặt bàn, ngưng giọng nói:
- Nếu đạo hữu có biện pháp gì giải quyết được phiền phức của hai chúng ta thì thù lao không thành vấn đề.
Đạt được hứa hẹn, chưởng quỹ mỉm cười hài lòng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước nói:
- Hai vị đạo hữu có thể tìm người dẫn đường, dẫn hai người đi vào... Nếu đạo hữu tin tưởng tại hạ thì tại hạ có tìm người dẫn đường giúp hai vị.
- Dẫn đường?
Vân Du Tử tỏ ra chần chờ:
- Không lẽ còn có người hiểu rõ Vô Nhai Cốc hơn các ngươi?
Chưởng quỹ gật đầu, nói:
- Nếu nói người hiểu rõ Vô Nhai Cốc nhất lại không phải chúng ta, mà là những kẻ liều mạng trà trộn bên trong Vô Nhai Cốc.
Thú triều vừa mới kết thúc, không chờ thế cục trong cốc ổn định họ đã bất chấp nguy hiểm xông vào trong, người tra rõ Vô Nhai Cốc nhất cũng chính là bọn họ.
Nhưng bọn họ không chịu tùy tiện bán địa đồ ra ngoài, hơn nữa tình hình trong cốc rất khó lường, chỉ có bọn họ mới giải được biến hóa mới nhất.
Thật ra, nếu đạo hữu đi lại trong phường thị nhiều một chút, hoặc đi tới gần Vô Nhau Cốc sẽ rất dễ gặp phải mấy kẻ tự xưng là người dẫn đường, nhưng đa phần mấy người đó vàng thau lẫn lộn, không thể tin tưởng.
Tại hạ thân là chưởng quỹ của Thân Phong Lâu, dám lấy danh dự của Thiên Phong Lâu ra bảo đảm, đề cử cho đạo hữu một người, vô cùng uy tín.
/
Vân Du Tử và Tần Tang liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ biết chưởng quỹ nói không sai, sỡ gì tới Thiên Phong Lâu là muốn tìm một người đáng tin, tránh gặp phải loại người gian trá làm lãng phí thời gian.
Người mà chưởng quỹ đề cử chưa chắc đã đáng tin hoàn toàn, nhưng khi chưởng quỹ hành sự đều phải cân nhắc tới danh dự của Thiên Phong Lâu, sẽ không tùy ý làm loạn.
Hai người ra vẻ thương nghị một hồi, sau đó Vân Du Tử mới nói:
- Nếu đã vậy thì làm phiền đạo hữu hỗ trợ tìm người dẫn đường giúp, sau khi chúng ta gặp mặt vị đó một lần mới quyết định sau.
Chưởng quỹ bày tỏ không sao, lấy mấy lá Truyền Âm Phù ra.
Không lâu sau, một lá Truyền Âm Phù bay vào trong tiệm, chưởng quỹ đọc xong thì vui mừng nói:
- Vừa hay có một người dẫn đường đang tập hợp nhân thủ chuẩn bị lên đường, người này biết một nơi Hoàng Lung Thảo sinh trưởng, nguyện ý dẫn đường cho hai vị. Nếu hai vị đạo hữu có ý thì tại hạ sẽ dẫn hai vị qua, sau đó để mọi người tự gặp mặt nói chuyện.
Nghe vậy, Vân Du Tử và Tần Tang lập tức đứng lên.
- Mời hai vị đạo hữu!
Chưởng quỹ đi trước dẫn đường, đi một mạch tới một ngôi nhà gỗ ở sau núi.
- Nơi này chính là...
Nói xong, chưởng quỹ liền đánh ra một đạo linh lực, làm kích động cấm chế của nhà gỗ.
'Kẽo kẹt!'
Cửa lớn mở ra từ bên trong, một thanh niên thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi đi ra.
Người thanh niên kia không che giấu tu vi, ngang bằng với Vân Du Tử.
Không biết vì sao, thân là người tu tiên mà sắc mặt hắn ta lại trắng bệnh, không một tia huyết sắc, dáng người gầy còm khiến người khác cảm giác hắn ta không được ăn uống đầy đủ, còn thuê cả một phàm nhân huyết khí phương cương.
- Lỗ Tân ra mắt tiền bối!
Thanh niên kia chào hỏi với chưởng quỹ, ánh mắt hơi chuyển sang dò xét Vân Du Tử và Tần Tang.
- Ra mắt hai vị đạo hữu.
Chưởng quỹ của tiệm giúp hai bên giới thiệu lẫn nhau, sau đó liền xin phép ra ngoài:
-Khổng đạo hữu vô cùng hiểu rõ Vô Nhai Cốc, hai vị đạo hữu nếu có yêu cầu gì, cho dù Khổng đạo hữu có đưa ra, tại hạ sẽ không quấy rầy ba vị.
Ba người lần lượt đi vào nhà gỗ.
Bên trong phòng cũng không có người khác.
Khổng Tân không nói chuyện quanh co vòng vèo, gọn gàng dứt khoát hỏi:
-Mời đạo hữu ngồi, vừa rồi tiền bối truyền tin tới, hỏi tại hạ có biết nơi Hoàng Lung Thảo mọc không. Nói như vậy có nghĩa là hai vị đạo hữu muốn vào cốc thu thập Hoàng Lung Thảo, không biết có còn mục đích nào khác hay không?
Vân Du Tử 'Ừm' một tiếng, hỏi ngược lại:
-Khổng đạo hữu thật sự biết rõ Hoàng Lung Thảo mọc ở đâu sao?
Khổng Tân thản nhiên nói:
-Không sai, tại hạ quả thực có biết một khu vực mà Hoàng Lung Thảo mọc lên.
-Tuy nhiên ta muốn nói rõ với hai vị đạo hữu sớm, nơi đó cũng không phải là đất lành, ngay từ đầu đã có nguy hiểm không nhỏ. Lần này sau khi thú triều kết thúc, đột nhiên xuất hiện một đám Hổ Dực Điêu, một núi đá cách đó không xa đã trở thành hang ổ của bọn chúng.
Trong bọn Hổ Dực Điêu có mười mấy con yêu quái Yêu Linh kỳ lớn, hơn nữa rất không an phận, ý thức về lãnh địa cực mạnh. Càng đáng sợ hơn là đôi mắt của bọn chúng có thể nhìn thấu khả năng tàng hình, người tu tiên bình thường rất khó ẩn thân ngay trước mắt bọn chúng ngay.
Hái Hoàng Lung Thảo có thể đứng trước nguy cơ bị Hổ Dực Điêu.
Lời lãi chính là tiền mà tại hạ vất vả kiếm được, không muốn đem mạng nhỏ này ra bồi thường. Chỉ có thể đưa hai vị tới một chỗ an toàn ở trong Vô Nhai Cốc, sau đó thì các ngươi tự đi. Nếu như đạo hữu không đồng ý, tại hạ cũng không miễn cưỡng.
Đạo hữu không ngại thì hỏi thăm một chút, người khác dẫn đường cũng đều là như vậy.
Vân Du Tử nhíu mày nói:
-Đạo hữu không bằng lòng dẫn đường cũng không sao, nhưng địa hình bên trong đó như thế nào, đi thế nào, không phải nên nói rõ ràng cho chúng ta sao?
Khổng Tân gật đầu:
-Nên như thế.
Hai người Tần Tang chỉ lấy Hoàng Lung Thảo làm cái cớ, không quan tâm có thể hái được hay không, lên tiếng hỏi địa điểm cách tầng thứ hai không xa và đã đồng ý gia nhập đội ngũ của Khổng Tân.