Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 549 - Chương 549: Theo Dõi

Chương 549: Theo dõi Chương 549: Theo dõi

Lúc này, đám ác quỷ bị thu hút càng ngày càng nhiều, tấn công vào cửa hang , áp lực mọi người càng lúc càng lớn.

Khổng Tân nói xong rồi im lặng , chờ những người còn lại quyết định.

Tu sĩ họ Bảo đột nhiên khẽ cười, nhìn mọi người xung quanh, - Bảo vật ngay trước mặt, các vị đạo hữu chẳng lẽ bỏ đi như vậy sao? Ác quỷ tuy mạnh, nhưng chỉ cần mọi người chúng ta lấy ra át chủ bài, hợp lực chống lại,chắc chắn có thể chống đỡ được một lúc , đến khi đó có thể khai thác được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu thấy tình thế không ổn thì rời khỏi đây. Mọi người đều là người lão luyện cả, đều hiểu đạo lý nên lấy hay bỏ, chỉ cần cẩn thận chú ý một chút, còn sợ rơi vào tình cảnh chim chết vì ăn hay sao chứ?-

Tần Tang cũng cảm thấy hứng thú rồi.

Một viên Hàn Kim Khoáng Mẫu to bằng nắm đấm chỉ có thể tinh luyện ra Hàn Kim to bằng hạt gạo. Nhưng tất cả vách đá trong hang động đều toát ra hào quang lạnh lẽo, nếu như mỏ khoáng đủ lớn, cho dù chia đều cho tất cả mọi người, ai cũng có thu hoạch không nhỏ.

Nhưng quan trọng nhất là ý kiến của mọi người ở đây như thế nào.

Tần Tang đá mắt hỏi ý kiến Vân Du Tử,thấy Vân Du Tử hơi hơi gật đầu, hắn cũng đồng ý với việc này.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều không thể chịu đựng được sự cám dỗ của Hàn Kim Khoáng Mẫu, cũng không còn ai truy cứu hành động trước đó của Khổng Tân.

Việc không thể chậm trễ , mọi người ngay lập tức điều chỉnh trạng thái của bản thân, hợp sức chống lại sự xung kích của ác quỷ, cho Khổng Tân có thời gian đào khoáng mẫu. Khổng Tân lấy ra một thanh bảo kiếm màu xanh lấp lánh, điều động linh lực, một đạo lam quang phát ra, bổ về phía vách đá.

'Ầm!'

Một tiếng vang giòn.

Lam quang tiêu tan, mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Khổng Tân sử dụng toàn lực chém lên vách đá một kiếm, vậy mà chỉ có thể lưu lại một vết kiếm nông cạn trên vách đá !

Khổng Tân cười khổ:

- Nơi đây là nơi thai nghén sản sinh ra Hàn Kim Khoáng Mẫu, cả cái mỏ quặng này đều bị Hàn Kim ảnh hưởng, làm cho những vách đá này cũng có sự thay đổi lớn, cứng rắn hơn bình thường rất nhiều. Thanh Lam Quang kiếm này là thanh pháp kiếm sắc bén nhất mà ta tìm được. Trước đó ta cũng đã thử qua các biện pháp khác như Ngũ Hành Pháp Chú, đáng tiếc là không có tác dụng gì, chỉ có thể sử dụng man lực từ từ khai phá. . .

Những người khác ngơ ngác nhìn nhau.

Một kiếm của Khổng Tân cũng chỉ có thể chém ra một vết kiếm nông cạn như vậy, tiếp tục như thế, không biết đến bao giờ mới có thể khai thác xong mỏ quặng này ?

- Ta cũng không tin, mấy tảng đá khốn kiếp này có thể ngăn cản pháp khí của ta?

Hồng y nữ tử hừ lạnh, lấy pháp khí dùng để chống cự ác quỷ ra, xoay người lại, công kích về phía vách đá.

'Phốc!'

Pháp khí phi châm bay về phía vách đá, nhưng hồng y nữ tử còn chưa kịp cảm thấy vui mừng, đã cảm giác được lực cản cực mạnh, cuối cùng chỉ có thể đâm sâu vào một tấc, sau đó kiệt lực kẹt ở bên trong.

Pháp khí chấn động, có ý muốn làm vỡ vách đá, nhưng nó vẫn lù lù bất động.

Hồng y nữ tử bất đắc dĩ đành phải thu hồi pháp khí, thử lại mấy lần nữa, kết quả vẫn như vậy, sắc mặt cũng trở nên lúc trắng lúc xanh, cạn lời không nói được gì.

Tu sĩ họ Bảo kia cũng phát động pháp khí của mình, nhưng cũng chẳng hơn Khổng Tân là bao.

Khổng Tân yên lặng sử kiếm chém vào, đáng tiếc là hiệu suất không cao, phải đến mấy chục kiếm mới có thể đào ra một khối Hàn Kim Khoáng Mẫu.

Tần Tang sử dụng Hắc Long Thạch công kích không ngừng vào ác quỷ bên ngoài, nhưng ác quỷ tiến tới càng ngày càng nhiều, cho dù bọn hộ hợp sức chống lại, áng chừng cũng chẳng kiên trì được lâu.

Nghĩ vậy, Tần Tang truyền âm bàn bạc với Vân Du Tử một phen sau đó lên tiếng nói:

- Khổng đạo hữu, tại hạ có một thanh linh kiếm, mặc dù phẩm chất không cao, nhưng ta cực kỳ tin tưởng vào độ sắc bén của nó. Chi bằng để tại hạ khai thác mỏ quặng cho,còn đạo hữu thì hợp sức với mọi người chống đỡ ác quỷ xâm nhập có được không.

Bên trong Ô Mộc Kiếm có dung nhập một mảnh vỡ pháp bảo , sau đó còn được Sát Phù rèn luyện, những cái khác thì không nói nhưng về độ sắc bén hắn tự tin rằng Ô Mộc Kiếm không kém bất kỳ pháp khí nào.

'Phốc!'

Ô Mộc Kiếm nhẹ nhàng cắt xuống một phiến đá mỏng, đúng là lợi hại hơn Lam Quang kiếm của Khổng Tân nhiều.

Khổng Tân nhìn thấy Ô Mộc Kiếm thể hiện uy lực, cực kỳ tán thưởng :

- Bảo kiếm tốt ! Mỗi một kiện pháp khí của đạo hữu đều sở hữu uy lực to lớn, tại hạ bội phục !

Tần Tang thản nhiên nói:

- Bần đạo chỉ là may mắn mới kiếm đước vài kiện pháp khí thuận tay mà thôi, ta gánh không nổi sự bội phục của đạo hữu. Nếu phải trải qua mấy lần hiểm địa như thế này nữa, cho dù pháp khí của bần đạo có lợi hại đến mấy cũng không giữ nổi mạng của ta , đạo hữu thấy ta nói có đúng không ?

Lời nói của Tần Tang khá sắc bén, trong đó có ẩn tàng cảnh cáo với Khổng Tân.

Khổng Tân cười ngượng ngùng, chỉ tay lên trời thề:

- Các vị đạo hữu vừa rồi có lẽ đã tra xét hoàn cảnh quanh đây rồi , lối ra cách phía trước sơn động không xa, chỉ cần đi một lúc là có thể chứng minh ! Tại hạ tuyệt đối không có ý muốn hại người, chỉ là để lộ tin tức, để đề phòng biến cố xảy ra nên mới sử dụng hạ sách này. Nếu như ta có lời gian dối, các vị muốn xử lý ta thế nào cũng được ! Tại hạ thề, chỉ có lần này thôi, tuyệt đối không dùng biện pháp này lần nào nữa !
Bình Luận (0)
Comment