Chương 556: Phản mai phục
Chương 556: Phản mai phục
Đối mặt với sự tấn công từ hai phía của cả hai người, tu sĩ họ Bảo một cây chẳng chống vững nhà, rất nhanh đã lộ rõ dấu hiệu bị thua, cuối cùng không thể trốn đi đâu được nữa, muốn tự sát lại vì thời gian đã quá muộn, cho nên bị bắt sống.
Khổng Tân mắt tỏa lục quang, vồ lên trên giống như một con ác lang, trong ánh mắt kinh hoàng của tu sĩ họ Bảo, cắn một cái vào trên cổ hắn, trong cổ họng truyền ra âm thanh 'Ừng ực ừng ực' quỷ dị, máu tươi ấm nóng chảy ra từ khóe miệng, nhỏ giọt trên mặt đất, đỏ thẫm một mảnh.
Màu đỏ tươi chói mắt.
Đồng tử của tu sĩ họ Bảo dần dần giãn ra, cuối cùng mất đi thần thái, bị Khổng Tân hút khô hết tinh huyết trên người, biến thành một bộ xác khô.
Nhìn thấy Khổng Tân nhoài vào trên thi thể của tu sĩ họ Bảo, bộ dáng điên cuồng hút một miệng lớn máu tươi, người áo đen cũng cảm thấy run sợ một trận, âm thầm kiêng dè.
Khổng Tân ngẩng đầu lên, vươn ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, liếm sạch sẽ máu tươi bên miệng, lộ ra vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, thu hồi lại lệ khí trong mắt, sắc mặt tái nhợt cũng đã khôi phục được một chút hồng hào.
Hắn hơi hơi nhíu mày, thu lại toàn bộ ma khí trên người vào bên trong, lại lần nữa trở thành bộ dáng người vật vô hại.
Người áo đen tấm tắc tán thưởng:
- Khổng đạo hữu che giấu quá kỹ! Lão phu đã trà trộn ở Vô Nhai Cốc nhiều năm như vậy, chỉ biết thanh danh của Khổng đạo hữu cực kỳ tốt, danh tiếng trong số những người làm ăn dẫn đường là tốt nhất, tiếng lành đồn xa. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, lão phu có suy nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra, Khổng đạo hữu thực sự đã tu luyện ma công cắn nuốt máu huyết của người khác.
- Hừ! Ngày thường Khổng mỗ chỉ cần máu của yêu thú, nếu không phải lần này Khổng mỗ không cẩn thận bị trọng thương, cần gấp tinh huyết của tu sĩ Trúc Cơ để chữa thương, sao lại có thể thông đồng làm bậy với tên ma đầu nhà ngươi?
Khổng Tân khinh thường nói.
Người áo đen mở miệng giễu cợt:
- Lão phu chẳng qua chỉ giết có vài người mà thôi, làm sao dám so sánh với Khổng đạo hữu đã nuốt sống máu huyết của người sống? Nếu để cho người khác nhìn thấy bộ dáng hút một miệng lớn máu tươi của Khổng đạo hữu lúc nãy, có lẽ sẽ không có ai cảm thấy lão phu giống ma đầu hơn ngươi đúng không? Nếu Khổng đạo hữu cũng là người trong ma đạo ta, không bằng sau này chúng ta cứ tiếp tục liên thủ, làm nhiều lần mua bán hơn?
- Không thể nào!
Khổng Tân quả quyết lắc đầu:
- Lần này là tình huống đặc biệt, vốn là Khổng mỗ bị thương cần phải có tinh huyết, lại phát hiện ra khoáng mạch Hàn Kim, vừa vặn một mũi tên trúng hai con nhạn, lúc này Khổng mỗ mới mạo hiểm hủy hoại danh tiếng của mình, chọn vài tên tán tu tới làm kẻ chết thay! Lần này đang gặp phải loạn tượng sơ định ở Vô Nhai Cốc, nếu phát sinh ra ngoài ý muốn bên trong cốc thì còn có thể thông cảm được. Chuyện này làm nhiều rồi, không thể nào mỗi lần đều coi như là ngoài ý muốn, nhất định sẽ không thể gạt được con mắt của những lão quỷ trong thương hội kia. Chỉ một lần này, chỉ giải quyết như vậy một lần thôi!
Người áo đen không cho là đúng nói:
- Khổng đạo hữu có bản lĩnh như vậy, cần gì đi nịnh hót những lão già bất tử kia? Bại lộ thì làm sao? Cùng lắm thì đi theo lão phu trốn vào Vô Nhai Cốc, làm ma đầu chân chính, chẳng phải khoái hoạt hơn sao?
- Ngươi thì biết cái gì!
Khổng Tân tỏ vẻ khinh thường với đồng bọn, nhấc chân đá đá cái xác khô, thu túi Giới Tử vào lòng bàn tay, nhìn cũng không thèm nhìn, vứt cho người áo đen.
Sau đó đánh ra một ngọn linh hỏa, thiêu hủy sạch sẽ toàn bộ dấu vết.
- Dựa theo quy tắc, túi Giới Tử của người kế tiếp sẽ là của ta.
Khổng Tân nhìn xung quanh một chút:
- Đi nhanh đi! Nhất định phải đuổi kịp lúc hai tên đạo sĩ đến, phá huỷ tổ của Hổ Dực Điêu, dẫn Hổ Dực Điêu đi. Người phụ nữ kia chỉ có một thân một mình, tạm thời không cần vội. Hai tên đạo sĩ đó đều không phải là loại lương thiện, chẳng may bỏ lỡ thời cơ, rất khó để bắt được họ mà không có chút tổn hao nào.
Người áo đen nắm chặt lấy túi Giới Tử, vẫn chưa thu lại, ánh mắt cân nhắc nhìn Khổng Tân:
- Lão phu đột nhiên cảm thấy rằng, quy tắc mà trước đó chúng ta đã đặt ra có hơi qua loa.
Sắc mặt của Khổng Tân đột nhiên trầm xuống, chất vấn nói:
- Ngươi có ý tứ gì đây?
- Nếu như Khổng đạo hữu nói không phải là lời nói dối, phi kiếm của đạo sĩ Thanh Phong đó không thể coi thường, chỉ sợ rằng giá trị của hai ba món pháp khí cực phẩm cũng không bằng nó.
Ban đầu, tài sản của những người này đều không khác là mấy, chịu một chút thiệt thòi nhỏ, lão phu cũng chấp nhận.
Ai có thể ngờ đến, chỉ là tán tu cũng có thể có thứ chí bảo này?
Lão phu đã mạo hiểm tính mạng, để đi sâu vào hầm đất, đi thu hút thủ lĩnh ác quỷ, mặc dù không thể phát huy được tác dụng, nhưng không có công lao cũng cũng có khổ lao.
Đạo hữu trực tiếp lấy đi bảo bối tốt nhất, ngộ nhỡ còn lại gì đó thúc ngựa cũng không đuổi kịp chuôi phi kiếm này, lão phu lại còn phải chia đều với ngươi, chẳng phải là sẽ thua thiệt lớn sao?
Người áo đen lay động bằng tình cảm, hiểu bằng lý trí, cuối cùng nói:
- Hàn Kim Khoáng Mẫu, vẫn như cũ bảy phần thuộc về Khổng đạo hữu. Những vật khác, do hai người chúng ta chia đều. Nếu không thì trong lòng lão phu không vừa ý, chẳng may thất thủ trong lúc đấu pháp, không thể để lại người sống để cho đạo hữu cắn nuốt tinh huyết, đạo hữu cũng đừng nên trách ta.
Khổng Tân trợn tròn mắt nhìn, người áo đen thản nhiên nhận lấy ánh mắt phẫn nộ của Khổng Tân, không hề lay động.
- Được!
Khổng Tân cắn chặt răng hàm:
- Cứ theo như ý mà ngươi đã nói!
Người áo đen cười ha ha, mở túi Giới Tử của tu sĩ họ Bảo ra, lấy toàn bộ đồ vật ra ngoài, đặt lên trên mặt đất, phóng khoáng nói:
- Đạo hữu chọn trước đi!