Chương 557: Giết
Chương 557: Giết
Khổng Tân hừ lạnh một tiếng, tùy ý liếc xem qua, lấy đi khối Hàn Kim Khoáng Mẫu kia, nhấc lên độn quang, nghênh ngang rời đi.
Người áo đen đối với thái độ của Khổng Tân không cho là ngang ngược, thu lại đồ vật còn thừa, rồi theo sát phía sau.
Mặt đất khô nứt, không có cây cỏ mọc lên, hoang vu lạ thường.
Từng ngọn núi đá cao ngất lạ thường xếp trên cánh đồng hoang, từ sâu trong cánh đồng hoang truyền ra những tiếng gào liên tiếp không ngừng, giống như hổ gầm, mang theo sự ép buộc.
Sâu trong mấy dãy núi, hàng chục con chim khổng lồ bay lượn vòng quanh đỉnh núi, những con chim giận dữ này sau khi sải cánh thì dài chừng mười mấy thước, hoa văn trên lông vũ lại vô cùng giống với vân hổ.
Tiếng gào này không giống chim kêu, chính là chúng nó phát ra, yêu thú Hổ Dực Điêu!
Người áo đen và Khổng Tân lặng yên mà đến, nhìn chằm chằm vào hang ổ của Hổ Dực Điêu, cùng với ngọn núi cao chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ ở phía sau hang ổ kia, Hoàng Lung Thảo đang sinh trưởng ở nơi đó.
- Không tồi, ta bỏ họ một đoạn đường xa, hai tên đạo sĩ đó còn chưa tới, trước tiên đi tìm một nơi để ẩn nấp đã...
Khổng Tân tìm tòi một phen, thấy lân cận hang ổ và trên núi cao đều không có gì bất thường, vẻ mặt hơi chậm lại.
Không ngờ, lời của Khổng Tân còn chưa dứt, phía sau họ đột nhiên vang lên một âm thanh.
- Khổng đạo hữu đang tìm chúng ta sao?
Vào lúc này mai phục tại đây, chỉ có thể là Tần Tang và Vân Du Tử.
Bên trong Vô Nhai Cốc rắc rối phức tạp, không biết kẻ theo dõi có bao nhiêu người, có thể sẽ trêu chọc đến thế lực của đại tông Ma Môn, họ không muốn xen vào việc của người khác, nhưng cũng lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho bọn họ.
Sau khi chia tay với Khổng Tân, hai người thảo luận một phen, quyết định tới gần hang ổ của Hổ Dực Điêu trước để mai phục.
Thứ nhất con đường phía sau nguy cơ trùng trùng, rất khó để tìm được cơ hội nghỉ ngơi, bây giờ trước hết là nên điều chỉnh trạng thái đến đỉnh phong.
Thứ hai cũng là mang tâm tư muốn yên lặng xem biến đổi.
Nếu như đối phương không phải là hướng về phía bọn họ mà đến, tốt nhất là nên hòa hoãn.
Nếu như đối phương để mắt tới họ, muốn tránh cũng không thể nào tránh được, bất luận đối phương có là ai, thực lực như thế nào đi nữa, nhất định sẽ phải bị giết!
Mặc dù thu thập Hoàng Lung Thảo cũng không phải là mục đích thật sự của họ, nhưng nơi đây cách tầng thứ hai không xa, rất có thể đối phương sẽ đoán ra được động tĩnh của họ.
Chẳng may đối phương thừa dịp khi họ đi qua cấm chế cổ để mà đánh lén, đó sẽ là một phiền toái lớn.
Vì thế, sau khi thoát khỏi tầm mắt của đám người Khổng Tân, Vân Du Tử lập tức lấy ra phi thuyền Linh Trúc, hai người điều khiển phi thuyền gấp rút lên đường, tốc độ vượt xa tưởng tượng của Khổng Tân, đã sớm đi đến gần hang ổ của Hổ Dực Điêu.
Cùng với giọng nói của Tần Tang vang lên.
Cuồng phong gào thét, vô tận cát vàng đột nhiên bao phủ mặt đất.
Tầm nhìn của Khổng Tân và người áo đen hoàn toàn bị cát vàng che khuất, sau đó thần thức lộ ra bên ngoài, bọn họ phát hiện thần thức cũng có vài phần ngưng trệ, sắc mặt của bọn họ biến đổi.
Chẳng qua rất nhanh bọn họ đã nhận ra rằng những cát vàng này chỉ có khả năng mê hoặc, cũng không có lực sát thương, chỉ cần giữ vững tâm lý là có thể ngăn chặn được.
-Cẩn thận pháp khí của họ!
Khổng Tân lớn tiếng nhắc nhở.
Trong hầm mộ, kế hoạch ban đầu bị tan vỡ vì Ô Mộc Kiếm của Tần Tang, nhưng cũng không phải là không có lợi.
Khi chống lại sự xung kích của Quỷ Vật, tất cả pháp khí của mọi người đã bị lộ trước mặt bọn hắn, cho nên bọn hắn mới có thể dễ dàng bắt giữ tu sĩ họ Bảo. Bình thường tu sĩ Trúc Cơ kỳ có hai hoặc ba pháp bảo hộ thể cực phẩm cũng đã là có xuất thân cực kỳ giàu có rồi.
Khổng Tân tự nghĩ là thăm dò chuyện bên trong của Tần Tang và Vân Du Tử, bất ngờ bị mai phục, cũng chỉ là hai chọi hai mà thôi, cho nên anh ta cũng không quá hoảng sợ.
Trên cát vàng, mọi thứ đều không rõ.
Người đàn ông áo đen đang định đi đến tụ họp lại với Khổng Tân thì đột nhiên cảm thấy bên trái có một trận gió mạnh thổi tới, trong lòng nổi lên một báo động.
Nghĩ đến một số pháp khí mà Khổng Tân đã từng nói qua, tâm tình của người áo đen thay đổi, sau đó tiếp lấy Cốt trượng màu tái nhợt từ trong ngực bay ra, đánh về phía Phong kình đang đi tới.
Một ánh sáng nổi trên cây Cốt trượng, một tiếng động nổ vang, lại liên tiếp lan rộng ra, hóa ra nó được tạo ra từ xương cột sống của một con mãng xà yêu. Cốt trượng dường như trở nên sống lại biến hóa thành một con Bạch xà.
Đầu mãng xà hình tam giác mở miệng rộng, ý định đánh úp cắn vào pháp khí, không ngờ cái pháp khí này không phải Hắc Long Thạch, cũng không phải Phược Linh Tác, mà là một đám sương mù đen, đó chính là biến hóa khí độc Thiên Độc Sa!
Khí độc vô hình.
Bạch xà lao vào khí độc, từ bên trong xuyên qua khí độc, chẳng những không ngăn cản được khí độc lan tràn, mà tốc độ của khí độc càng nhanh, lập tức lao tới trước mặt người áo đen.
Người áo đen sững sờ một lúc, sau đó ý thức cảm nhận được một hồi hoảng hốt, còn muốn lấy ra những pháp khí khác để chống lại khí độc, nhưng mà đã muộn rồi. Trong lúc đó, một âm thanh của kiếm rít lên xé rách không khí lao đến, ngực của người áo đen mơ hồ đau đớn, đột nhiên bừng tỉnh, chỉ thấy một đạo kiếm quang như kinh hồng giống như trong nháy mắt đến.
Người áo đen kinh hãi, vội vàng kéo Cốt trượng quay ngược lại.
Đáng tiếc Cốt trượng vừa bị hắn đánh ra, hiện tại đã ở điểm tận cùng, lại bị khí độc ảnh hưởng, nhất thời động tác chậm chạp, chính khoảnh khắc này đã tạo tình thế nguy hiểm không cách có cách nào cứu vãn. Người áo đen vô cùng lo lắng, hai mắt trừng đến sắp nứt ra, dưới tình thế cấp bách há mồm phun ra một ngụm máu lên Cốt trượng.