Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 564 - Chương 564: Nguyên Anh

Chương 564: Nguyên Anh Chương 564: Nguyên Anh

-Tiền bối đang nhìn gì vậy?

Tần Tang tò mò dò hỏi.

-Vô Ảnh Kiếm!

Vân Du Tử thở ra một hơi thật dài, chỉ vết thương ở giữa da thú nói:

-Vết kiếm này là do kiếm pháp thành danh Vô Cực Môn để lại, thảo nào những con Tinh Độc Oa kia chết vô thanh vô tức! Lão đạo trước đó vẫn chưa nhìn ra, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy viết kiếm trên da thú này mới nhớ tới môn kiếm pháp này.

Tần Tang nghe vậy khẽ giật mình, kinh ngạc vô cùng.

-Người đó chẳng lẽ là Vô Cực Môn chủ?

Trước đó, bọn họ còn tưởng rằng là vị ma môn Nguyên Anh nào đến đây, không ngờ lại là Vô Cực Môn chủ một trong chính đạo Bát Tông!

Vân Du Tử chần chờ nói:

-Nếu như vậy thì có thể sáng tỏ rồi. Chưa chắc đã là môn chủ đích thân đến, cao thủ Vô Cực Môn Kết Đan hậu kỳ cũng có thể miễn cưỡng làm được chuyện này.

Cho dù là Nguyên Anh hay là Kim Đan hậu kỳ, đều không phải là hai người bọn họ có thể trêu chọc, đối với bọn hắn cũng không khác biệt lắm.

Hai người tiếp tục hướng về phía trước, lại gặp những tàn chi, da thú khác, nhưng không thấy có viết kiếm tương tự như vừa rồi. Chỉ dựa vào một vết kiếm, Vân Du Tử cũng không thể xác định rõ ràng.

Không gian bên trong sơn động phức tạp hơn Tần Tang tưởng tượng, sau khi lại thấy một ít hài cốt yêu thú, địa thế bắt đầu biến hóa, bọn họ ra khỏi vũng bùn, tiến vào một cái khe đá, đi chưa được bao xa, đột nhiên nghe được tiếng 'Xì xào' kỳ quái truyền đến từ phía trước.

Đằng trước có yêu thú chặn đường, Vân Du Tử lại rất mừng rỡ, điều này chứng minh vị cao thủ thần bí kia không đi cùng một con đường với bọn hắn.

Vân Du Tử lấy ra một pháp khí không biết luyện chế từ loại da thú gì, bao trùm lên hai người, hữu kinh vô hiểm xuyên qua đàn thú, cuối cùng đi đến vách núi, tìm thấy một chỗ rất kín kẽ, là một sơn động vô cùng thấp bé.

. . .

-Cuối cùng cũng thoát ra!

Vân Du Tử cảm khái nói.

Tần Tang đi ra từ phía sau Vân Du Tử.

Sau khi vào trong sơn động, mặc dù con đường quanh co dài dằng dặc, nhưng không gặp bất kỳ cấm chế hay yêu thú chặn đường nào, thuận lợi đi ra. Cực kỳ may mắn là hai người đến giờ vẫn không bị chút tổn hại nào, hơn nữa tiêu hao cũng không lớn, vẫn có đầy đủ tinh lực đối mặt với nguy hiểm bên trong cốc.

Lúc này, bọn họ đang ở giữa một khe đá hẹp dài trên núi, phía trước chiếu xuống một ánh sáng rực rỡ.

Khi bọn hắn ra khỏi khe đá, đập vào tầm mắt là một mảnh thảo nguyên xanh um tươi tốt gió thổi nhẹ nhàng, cỏ cây mọc thấp, như từng gợn sóng màu xanh, xa xa đẩy tới.

Âm thanh ‘rì rào’ khiến người lòng người tĩnh lặng.

Ở phía xa thảo nguyên là dáng núi trùng điệp.

Liếc nhìn cảnh tượng đẹp đẽ hài hòa, không quá thích hợp với dự đoán của Tần Tang.

Cảnh đẹp như thế này đáng ra không nên xuất hiện ở đây, trên mặt Tần Tang lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Tang, Vân Du Tử cũng có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì, cười nói:

-Tần lão đệ đừng thấy kỳ lạ, đi tiếp mấy bước là có thể nhìn thấy cảnh tượng chân chính bên trong cốc rồi.

Tần Tang theo lời đi nhanh mấy bước, trước mắt đột nhiên sáng tỏ thông suốt.

Hóa ra thảo nguyên này chỉ là một góc của thiên địa rộng lớn, chỉ có ở trong thảo nguyên mới yên ả và thanh bình như vậy.

Ngoài thảo nguyên, hào quang vạn trượng, bầu trời bị mây che phủ, mặt đất bị chia cắt, khắp nơi đều là núi non hiểm trở, núi cao vực sâu, thậm chí ngay cả không gian cũng mang đến cho người ta một cảm giác rung chuyển bất an.

Cảm giác này không phải là ảo giác, trọn vẹn trong tầm mắt chỉ có thể thấy trong không gian này có hơn mười mấy địa phương luôn bị bão tố hoành hành tàn phá không ngừng, đó là chứng cứ rõ ràng nhất.

Đứng trong kẽ đá tuy không thể nghe thấy tiếng bão nhưng chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy cơn bão này kinh khủng cỡ nào.

Một cơn bão mạnh như vậy vẫn không thể làm lay động cả trời mây kia, chúng vẫn luôn bị trói buộc tại chỗ.

Hà Quang Hòa loạn mây đan xen, ngưng tụ không tan.

Không cần nghĩ cũng biết đây đều là cấm chế thượng cổ cực kỳ nguy hiểm.

Trong đó còn phân bố từng đạo sợi tơ màu trắng, màu đen, màu bạc, có những đạo thậm chí không thể gọi là sợi tơ, chúng mọc ra mấy chục trượng, rộng cũng vài trượng, lơ lửng trên không trung giống như một đám mây.

Tần Tang đã từng nhìn thấy những hắc tuyến tương tự bên trong cổ tu di phủ nên chỉ cần nhìn sơ là có thể nhận ra được tất cả đều là vết nứt không gian!

Đối với những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ như bọn hắn mà nói thì những nguy hiểm này có thể nói là ở khắp mọi nơi, không có mấy nơi là thật sự yên ổn, khó có thể tưởng tượng nổi Vân Du Tử làm sao có thể tìm được một lộ tuyến an toàn.

Nhìn đến đủ loại cảnh tượng bên trong cốc lại nghĩ đến việc bọn họ sẽ phải đi ngang qua loại địa phương như vậy rồi mới vào sâu được bên trong cốc.

Mặc dù Tần Tang lá gan không nhỏ nhưng sắc mặt cũng mơ hồ hơi trắng bệch, lúc sắp bước ra khỏi khe đá cũng không dám tùy tiện bước qua , bị nóng đến độ phải thu chân lại.

-Thảo nguyên này là một nơi yên bình hiếm có bên trong trong cốc, Tần lão đệ không cần phải lo lắng...

Vân Du Tử cưỡi ngựa dẫn đầu đi ra ngoài rồi dừng lại trên thảo nguyên phóng tầm mắt nhìn lướt qua khắp nơi dị tượng, cuối cùng dừng mắt nhìn chằm chằm vào hai đoàn phong bạo, giơ tay chỉ, giọng điệu có chút hưng phấn.

- Chính là chỗ đó. Chúng ta cũng đã đi được một thời gian rồi, còn cả chặng đường dài phía trước. Nhờ phúc của vị tiền bối kia mở đường nên chúng ta cũng không phải tốn sức quá nhiều. Để tránh đêm dài lắm mộng thì bây giờ nên bắt đầu đi thôi . Tần lão đệ nhất định phải theo sát ta, đừng để đi sai đường, nếu không sẽ rất dễ khởi động phải cấm chế hoặc là vết nứt không gian.'

Nói xong Vân Du Tử liền độn quang bay thẳng tới mục tiêu.
Bình Luận (0)
Comment