Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 565 - Chương 565: Không Biết

Chương 565: Không biết Chương 565: Không biết

Tần Tang thở dài một hơi, không chút do dự đuổi theo. Dù gì cũng đã đến đây rồi, không có lý do gì phải lùi bước. Chỉ mong rằng Vân Du Tử không gặp phải biến cố gì.

Trong nháy mắt, cả hai đã vượt qua thảo nguyên đến trước phong bạo.

Hai đoàn phong bạo cuốn theo vô số cát, đá, biến thành hai cơn lốc xoáy từ mặt đất bốc lên, đến rất gần nhau nhưng cũng không hòa làm một.

Vân Du Tử dường như không nhìn thấy những tảng đá bị phong bạo đập nát kia, thân ảnh lóe lên, trực tiếp lao thẳng vào khe hở giữa hai đoàn phong bạo, Tần Tang do dự một chút rồi cũng theo đó xông đi vào.

Sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ trong tưởng tượng lại không tồn tại, giữa lốc xoáy cuồng bạo lại yên tĩnh đến bất ngờ.

Tần Tang thầm kinh ngạc, nhìn trái phải dò xét, thấy độn quang của Vân Du Tử không hề ngừng lại mà xông ra khỏi hai khe hở liền vội vàng lần nữa đuổi theo.

Cứ như thế, hai vệt độn quang một trước một sau, nhẹ nhàng băng qua vô số nơi nguy hiểm có thể dễ dàng giết chết chính bọn họ.

Tốc độ của bọn họ lúc nhanh lúc chậm, đôi khi phải rẽ qua mấy vòng mới tìm được một lộ tuyến ổn định.

Tần Tang luôn cảnh giác, một mực tuân thủ lời nhắc nhở của Vân Du Tử, rập khuôn từng bước đi theo, tuyệt đối không chếch một bước.

Điều khiến hắn dần dần cảm thấy yên tâm là Vân Du Tử trên đường đi không hề dừng lại, dường như đã có chuẩn bị trước . Mỗi khi gặp con đường tưởng như không có khả năng đi qua thì hắn luôn có thể thoát ra khỏi nó, giống như liễu ám hoa minh vậy.

Trong hoàn cảnh như vậy, Tần Tang cũng không dám thả lỏng chút nào mà cố gắng nhớ kĩ từng chút về con đường đã đi qua.

Sau khi đến nơi, nếu như Tần Tang có thể đánh lạc hướng quái nhân, để Vân Du Tử vào trong thì hai người sẽ phải chia tay nhau, mỗi người một ngả. Hắn cũng không thể ở một nơi như vậy đợi Vân Du Tử mãi được.

Hai người đã thống nhất với nhau rằng sau khi rời Vô Nhai Cốc, Tần Tang sẽ trở lại Thanh Dương phường thị để chờ đợi, nếu như trong một tháng Vân Du Tử vẫnkhông xuất hiện, Tần Tang sẽ đem tín vật đưa cho Lý Ngọc Phủ.

Sau vài khúc quanh co, bọn họ càng hiểu sâu hơn về bên trong cốc, Tần Tang thuần thục di chuyển theo Vân Du Tử, đôi khi còn có thừa lực phân tâm nhìn cảnh vật xung quanh.

Điều làm hắn tò mò nhất đương nhiên là lai lịch của Vô Nhai Cốc.

Tương truyền rằng, chiến trường Cổ Tiên là do người Cổ Tiên đại chiến đánh nát không gian mà thành, chẳng lẽ Vô Nhai Cốc cũng được sinh ra trong trận đại chiến đó sao?

Trong những cấm chế thượng cổ kia, không biết tồn tại cái gì, liệu có thượng cổ dị bảo nào tồn tại hay không?

Nghe Vân Du Tử nói là thật ra đại bộ phận trong cấm chế đều trống rỗng.

Có tu sĩ Nguyên Anh đã chuẩn bị từ rất lâu, bỏ ra một số tiền khổng lồ để chuẩn bị thủ đoạn phá bỏ cấm chế, nhưng cuối cùng lại chẳng thu được gì, loại sự việc này cũng thường hay phát sinh.

Tần Tang đang suy nghĩ nghĩ lung tung thì Vân Du Tử bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên quay đầu nghiêm nghị nhìn về phía bên trái.

Tần Tang còn tưởng rằng rằng gặp phải nguy hiểm, trong lòng vô cùng sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi đã thấy Vân Du Tử ra dấu bảo im lặng đưa mắt nhìn xung quanh rồi bay đến một cái dốc đứng trên sườn núi, ẩn sau một phiến đá màu vàng đất nhìn về phía chân trời.

Tần Tang đi theo, nhìn theo ánh mắt của Vân Du Tử, đằng xa có những ngọn núi sừng sững, cuối tầm mắt có hai ngọn núi san sát nhau, tạo thành một khe hở, vừa vặn đang hướng về phía bọn họ.

Bên trong khe hở linh khí hợp thành sóng lớn, trùng trùng điệp điệp, cuối cùng tạo thành một cái thác nước linh khí, đột nhiên sà tới, giống như Ngân Hà từ trên trời rơi xuống, đập vào sâu trong khe hở.

Đang nấp trên sườn đồi nên họ không thể nhìn thấy ‘Ngân hà’ ấy đang công kích thứ gì, chỉ suy đoán rằng đó có thể là một cấm chế thượng cổ.

Tần Tang trong lòng run lên, loại linh khí dị động như vậy dường như không phải tự nhiên mà hình thành.

Chẳng lẽ là. . .

Trong đầu hắn vừa lóe lên một ý nghĩ thì lập tức thấy những linh lực kia đã bị tiêu tán, lộ ra hai bóng người mặc áo bào đen.

Hai người này đứng lơ lửng trên không trung, áo bào đen bao phủ toàn thân không thấy rõ khuôn mặt đang cúi đầu nhìn xuống phía dưới, hình như đang bàn bạc gì đó.

Vân Du Tử quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc ra hiệu khẩu hình.

-Nguyên Anh!

Lại khua tay ra dấu cho Tần Tang, ý bảo là không nên nhìn thẳng.

Tần Tang nhớ tới tu sĩ Nguyên Anh có linh cảm khá nhạy bén, có khi lại phát giác được tầm mắt của hắn nên vội vàng liếc qua chỗ khác, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn là khoảng cách bọn họ cách rất xa, mà ở giữa lại có cấm chế thượng cổ ngăn cách khí tức, bằng không bọn hắn đã sớm bị phát hiện.

Đây là lần đầu tiên Tần Tang tận mắt nhìn thấy các tu sĩ Nguyên Anh, mà đồng thời có tới tận hai vị!

Hắn đã từng vô số lần tưởng tượng tu sĩ Nguyên Anh khi xuất thủ sẽ như thế nào.

Trời long đất lở hay là dấy động biển sâu?

Bây giờ xem ra đạo linh khí Ngân Hà kia cũng không gây ra sát thương khủng khiếp gì, không biết có phải là do bọn họ nương tay hay không.

Tần Tang làm động tác 'Kiếm' với Vân Du Tử.

Hỏi, có phải cao thủ Vô Cực Môn đã giết Tinh Độc Oa là một trong số họ không?

Vân Du Tử chậm rãi lắc đầu, biểu thị không biết.
Bình Luận (0)
Comment