Chương 566: Rừng cây và biển hoa
Chương 566: Rừng cây và biển hoa
Đúng lúc này, hai vị Nguyên Anh kia dường như đã thỏa thuận xong.
Bọn họ tách ra đứng đối mặt nhau, thân kề sát vách núi, đồng thời nâng lên hai tay, linh lực vô hạn ùa ra, hội tụ tại trung tâm giữa hai người.
Dần dần, những luồng linh lực này hình thành một quả cầu óng ánh, sau đó nở to với tốc độ nhanh chóng.
Tần Tang không cảm nhận được khí thế của quả cầu nhưng có thể nhìn ra được nó ẩn chứa bao nhiêu linh lực với thể tích to lớn đó. Nếu để hắn làm thì ngay cả việc cố gắng tạo ra quả cầu cũng khó nói, chưa thành thì khí hải đã bị rút sạch.
Mà hai vị tu sĩ Nguyên Anh vẫn rất là nhẹ nhõm, thể tích của quả cầu nhanh chóng tăng trưởng, không hề có ý định dừng lại.
Sự chênh lệch lớn lao giữa hắn và tu sĩ Nguyên Anh có thể mường tượng được.
Quả cầu trong chớp mắt đã to lớn đến cực hạn, sau đó nó bắt đầu biến hình, trên dưới bị kéo dài, cuối cùng trở thành một thanh quang kiếm cực lớn, tiếp theo lại co rút trở về một thanh bảo kiếm cao ngang người, hào quang nội kiễm, giống như kiếm thật.
Bảo kiếm treo ngược, kiếm chỉ xuống dưới, đột nhiên tiêu thất ở trong tầm mắt.
Sau một khắc, Tần Tang cảm giác mặt đất khẽ chấn động.
Ngay sau đó, giữa khe núi đột nhiên phóng ra vô vàn tia sáng, phóng tới hai vị tu sĩ Nguyên Anh kia.
Nào ngờ hai vị tu sĩ Nguyên Anh khi đối mặt những tia sáng này, dĩ nhiên lại lựa chọn tránh né.
Nhưng mà tia sáng ngày càng nhiều, phảng phất sống lại. Cho dù bọn họ trốn ngả nào đều có thể vô cùng linh hoạt dính lấy, quấn quanh, như giòi trong xương.
Đúng lúc này, một trong hai vị tu sĩ Nguyên Anh tránh không kịp, bị tia sáng xé rách một bên y phục. Hình như bị tia sáng chọc giận, y đột nhiên giương tay, một vật hình tròn màu đen từ lòng ban tay y phóng vụt ra.
Vật này bay nhanh xoay tròn, vừa xuất hiện liền lớn lên.
Tần Tang và Vân Du Tử lúc này mới thấy rõ, hóa ra là một bộ Huyền Quy Giáp!
Mai rùa đen tuyền, mặt trên khắc hoạ đồ án vô cùng thần bí, bởi vì khoảng cách quá xa nên bọn họ không phân rõ cái mai rùa này là pháp bảo hay là một loại kỳ vật nào đó.
Vị Nguyên Anh còn lại thấy thế lắc đầu, cũng không ra tay giống y, mà là thả người lướt đến bên cạnh, hấp dẫn toàn bộ tia sáng lại đây.
Mai rùa nằm ngang ở giữa không trung, huyền quang mãnh liệt, che đậy những tia sáng bay về phía nó. Tia sáng cố gắng chống trả nhưng liên tiếp thất bại, cuối cùng bị mai rùa trấn áp, im hơi lặng tiếng.
Tần Tang chỉ đứng ngoài cuộc chiến vô thanh vô tức này, lại vẫn cảm thấy chấn động, trong lòng căng thẳng. Vị Nguyên Anh kia chỉ lấy ra một chiếc mai rùa là đã có thể dễ dàng diệt sạch những tia sáng lợi hại ấy, khiến Tần Tang nhìn xem mê mẩn.
Tia sáng bị diệt sạch sẽ.
Vị Nguyên Anh kia thu hồi mai rùa, một người khác thả người lao xuống dưới.
Chỉ chốc lát sau, người này đã quay lại, cũng không biết đã đạt được bảo vật gì ở phía dưới. Hai người tựa hồ nói chuyện một hồi rồi nghênh ngang rời đi bay về hướng Vô Nhai Cốc.
Một canh giờ sau.
Tần Tang và Vân Du Tử xác định hai vị Nguyên Anh kia đã đi xa mới dám đi ra từ sườn núi.
-Tiền bối nhìn ra thân phận hai vị Nguyên Anh kia không?
Tần Tang liếc mắt hỏi dò.
Không biết có phải hai người này cố ý che giấu thân phận hay không mà khắp toàn thân đều mặc áo bào đen che kín, trong lúc phá cấm không hề dùng pháp chú. Chỉ có lần một vị Nguyên Anh không kiên nhẫn lấy ra mai rùa là có thể dựa vào để suy đoán một ít.
Vân Du Tử cười khổ lắc đầu.
-Tần lão đệ quá coi trọng lão đạo rồi. Với tu vi nhỏ bé của lão đạo thì chỉ có thể nghe ngóng được những tin đồn ngoài lề, làm sao có thể biết rõ những chuyện bí mật về Nguyên Anh cơ chứ.
Dù vậy, những cao thủ Nguyên Anh chân chính trong Tiểu Hàn Vực của chúng ta có thể đếm được trên đầu ngón tay, nghe nói quan hệ giữa bọn họ cũng không hòa hợp. Không biết là bảo bối gì mà có thể để hai vị Nguyên Anh liên thủ. . .
Thôi bỏ đi, những việc này không liên quan đến chúng ta và cũng không phải thứ chúng ta có thể thăm dò được. May mắn phương hướng của hai vị Nguyên Anh kia ngược với chúng ta, đi tiếp thôi.
Tần Tang gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua một lần nữa mới đuổi theo Vân Du Tử, trong lòng vẫn còn dư vị cuộc chiến vừa rồi.
Vì nguy hiểm đầy rẫy mà thực lực bọn họ lại yếu nên tốc độ di chuyển không nhanh.
Hơn nửa ngày cứ như thế trôi qua.
Vòng qua một khe núi, Vân Du Tử nhìn thấy cảnh sắc trước mặt, mừng rỡ dừng lại:
-Tần lão đệ, chính là chỗ này.
Phía trước xuất hiện một mảnh rừng nhỏ tươi tốt. Cảnh tượng như vậy hiếm khi xuất hiện ở nơi sơn cốc rách nát lộn xộn này.
Dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Tần Tang hơi hơi thả lỏng, ánh mắt chăm chú dò xét.
Trong rừng chỉ có mấy cây đại thụ cao ngút trời, còn lại hầu hết đều là những bụi cây cao ngang thân, phóng thầm mắt có thể nhìn đến cuối. Bên trong rừng rậm tĩnh mịch lạ thường, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có, cứ như không hề có sinh vật sống ở nơi đây.
-Nơi này thật ra là một chốn ảo cảnh vô cùng tinh xảo, khéo léo, nhưng nếu tìm không ra phương pháp hóa giải, những thứ này chính là chân thật!
Vân Du Tử hơi tán thưởng nói, nhanh chân đi vào, quen cửa quen nẻo xuyên qua rừng rậm, cũng không tránh né những cây cối xung quanh.
Thế mà là ảo cảnh?
Tần Tang rất kinh ngạc, đưa tay bẻ gãy một cái nhánh cây, bên trong chảy ra chất lỏng màu ngà, tỏa ra mùi hương cỏ cây thoang thoảng, hoàn toàn chân thật!
Vân Du Tử đứng yên ở trung tâm cánh rừng, tầm mắt di chuyển, hình như đang tìm cái gì.
Chỉ chốc lát sau, Vân Du Tử dừng lại ánh mắt, đi tới phía trước một gốc cổ thụ, ngồi xổm xuống quan sát một cọng cỏ nhỏ tầm thường sinh trưởng dưới tàng cây.
Hắn giơ tay che lên cỏ nhỏ, linh lực tuôn ra từ lòng bàn tay rót vào nó.
Sau một khắc, rừng cây biến mất, cảnh vật đột biến!