Chương 567: Phi Giác Ngư Long
Chương 567: Phi Giác Ngư Long
Một ngọn núi, từ bên trong cắt ra, hình thành một vùng sơn cốc.
Chổ đứt gãy bóng loáng như gương khiến người ta không nhịn được hoài nghi, ngọn núi này có phải đã bị người một đao chém thành như vậy.
Trong sơn cốc hoa tươi ngập tràn.
Những loại hoa hình dáng lẫn màu sắc đều khác nhau này, toàn bộ đều nở cùng lúc, vả lại còn đua nhau khoe sắc, tạo thành biển hoa rực rỡ, đung đưa theo gió.
Lúc này, có một người mặc áo bào tro, đầu đội đấu bồng đang đi giữa biển hoa.
Đối mặt những bông hoa tươi kiều diễm ướt át này, người áo bào tro lại không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, thần sắc nặng nề, vô cùng tập trung, cứ như trong biển hoa đang ẩn giấu mãnh thú ăn thịt người.
Thậm chí lúc những bông hoa va vào nhau tung ra phấn hoa, hắn đều phải nhanh chóng trốn trách, không dám để chúng dính lên người.
Người này không biết đã ở đây bao lâu, rất là hiểu rõ đám hoa này, động tác xê dịch, tránh né cũng thuần thục cực kỳ.
Đúng lúc này, người áo bào tro không biết đụng phải chỗ nào, một đóa hoa bên cạnh hắn đột nhiên biến hình, trở thành lệ quỷ. Nó mở ra miệng lớn như chậu máu, răng nanh sắc bén, nhanh chóng phóng đến gặm cắn.
Người áo bào tro phản ứng cực nhanh, thân hình thoắt cái lùi về sau, hai tay cùng lúc đánh ra hai đạo linh lực.
Những linh lực này lại không làm lệ quỷ đang truy sát phía sau bị thương mà chỉ nhẹ nhàng áp chế nó, chậm rãi trấn an, mãi cho đến khi ánh mắt ác quỷ trở nên mê mang, biến trở lại thành một đóa hoa.
Người áo bào tro thuần thục hóa giải nguy cơ, vừa định đi tiếp thì đột nhiên cảm ứng được cái gì, ngẩng đầu nhìn chăm chú bầu trời sặc sỡ nơi phương xa.
Hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, cân nhắc một hồi, sau đó đột ngột hóa thành một luồng khói xanh, lướt qua biển hoa, biến mất phía sau tầng tầng cấm chế.
Chỉ còn lại một tiếng tự nói kinh ngạc, chậm rãi tiêu tan.
-Thực Tâm Trùng?
Băng thiên tuyết địa.
Tuyết lớn đầy trời.
Gió rét thấu xương thổi qua.
Tần Tang dẫn dắt linh lực hộ thể ngăn trở gió lạnh xâm nhập, tò mò quan sát cảnh vật trước mắt.
Sau khoảnh khắc Vân Du Tử đụng vào cỏ nhỏ, mọi thứ xung quanh vỡ vụn tựa như hoa trong gương, trăng dưới nước. Toàn bộ thế giới đều đột nhiên thay đổi.
Đến giờ phút này, người ở trong đó mới nhận ra những cỏ cây quá đỗi chân thật này đều chỉ là ảo ảnh.
Thoáng qua một cái, bầu trời tối sầm lại, khắp nơi bao trùm hoa tuyết, không còn nhìn thấy bất cứ vật gì nữa.
Gió lớn gào thét.
Mặt đất biến thành băng nguyên.
Trong tầm mắt khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, gió tuyết bén nhọn quét qua thân thể Tần Tang và Vân Du Tử.
Tần Tang hoài nghi, nếu như người phàm lọt vào nơi này, hiện tại có lẽ đã bị gọt sạch huyết nhục, thân xác nát tan.
Bên tai ngoại trừ tiếng gió vù vù thì không còn nghe thấy thêm bất cứ âm thanh gì.
Vân Du Tử đứng dậy, quay đầu sang Tần Tang gật gật, hứng gió tuyết đi bộ về nơi sâu xa của băng nguyên.
Phạm vi của rừng rậm thật ra không lớn, nếu ngự kiếm phi hành thì có thể chớp mắt đến đích. Nhưng khi biến lại nguyên hình băng nguyên, Tần Tang và Vân Du Tử đi rất lâu vẫn không thể đi ra khỏi nơi này.
Băng nguyên dường như không có biên giới.
Vào lúc này Tần Tang không nhịn được nghi vấn, đến tột cùng là bọn họ phá vỡ ảo cảnh hay là phát động một loại cấm chế nào đó khiến bị truyền tống đến một địa phương khác?
-Tần lão đệ, chờ đến khi xong chuyện, ngươi cứ trở về theo đường cũ, sẽ không bị rắc rối như thế này, chỉ cần mười hơi là có thể đi ra ngoài.
-Vân Du Tử kịp thời truyền âm tới, nhắc nhở Tần Tang
- Lão đạo biết được nơi này có cây linh dược kia là từ một quyển điển tịch của tiền bối lưu lại, sau đó mò mẫm tìm tới. Lần trước cũng chỉ dám hành động theo chỉ dẫn của điển tịch, không dám tùy tiện đi đến những địa phương khác. Nếu như Tần lão đệ không hoàn toàn chắc chắn thì tốt hơn hết đừng tiếp tục thâm nhập băng nguyên.
Tần Tang gật gật đầu, hắn biết thực lực mình ra sao, sẽ không mạo hiểm ở những nơi như thế này.
Lời còn chưa dứt, Vân Du Tử đột nhiên đứng lại. Tần Tang phát hiện phần băng nguyên phía trước nứt ra một cái khe hở, hai bên vách đá lại là tường băng óng ánh.
Lớp băng không biết dày cỡ nào, nói tóm lại, Tần Tang phóng tầm mắt đi xuống, chỉ thấy khắp nơi đều là hàn băng.
-Ở phía dưới!
Vân Du Tử hóa độn quang, thả người nhảy vào băng vực.
Tần Tang thấy Vân Du Tử không ẩn nấp thân hình, quang minh chính đại bay xuống, trong lòng hiểu ra bên trong băng vực hẳn là không có nguy hiểm, bèn yên tâm bay xuống theo.
Hai người dọc theo tường băng bay nhanh rơi xuống.
Không bao lâu sau, Tần Tang đột nhiên nghe được tiếng nước ào ào, bèn dừng lại độn quang, lơ lửng giữa không trung cùng với Vân Du Tử, cúi đầu đánh giá.
Phía dưới vẫn là lớp băng thật dày, kỳ lạ là, có một dòng sông chảy trên lớp băng lại không bị đông cứng, nước sông chảy xiết, trong vắt cực kỳ.
Dòng sông vừa nhìn liền có thể thấy đến tận đáy, bên trong không có tôm cá, tỏa ra ánh sáng màu xanh da trời mờ ảo, nổi bật giữa hàn băng xung quanh.
Tiếp theo, Vân Du Tử rơi xuống trên mặt sông, bắt đầu đi xuôi theo dòng nước.
Ào ào. . .
Bọn họ đi giữa thế giới được tạo thành từ băng tuyết. Bên cạnh không gian tĩnh mịch, cũng chỉ còn lại thanh âm êm tai trong trẻo khi dòng nước đánh lên lớp hàn băng.
Đi được một đoạn, phía trước đột nhiên xuất hiện một đốm sáng bạc, rồi dần dần ngày một nhiều hơn.
Những đốm sáng này lơ lửng vô định trên sông băng. Hàn băng phản chiếu những tia sáng bạc ấy, càng đậm sắc xanh lạnh lẽo.
Giữa một thế giới màu xanh trắng, những đốm sáng bạc tựa như ngôi sao, nhảy nhót, truy đuổi…
Khung cảnh cực đẹp, dường như mộng ảo.