Chương 590: Huyền Sương Sát Phong
Chương 590: Huyền Sương Sát Phong
Biết được chuyện Dư Hóa vì tìm kiếm linh dược tiến vào trong Vô Nhai Cốc, vì cảm ứng được dao động của Thực Tâm Trùng mới đuổi theo nên cũng không có người đồng bọn khác, Tần Tang cũng an tâm.
Lúc tiếp tục dò hỏi, Nguyên Thần của Dư Hóa liền bắt đầu yếu dần.
Bên trong băng điện cũng không có yên tĩnh, bên ngoài tường băng cuồng phong bạo tuyết, thời khắc không ngừng đánh thẳng vào tường băng, rung động đùng đùng.
Tần Tang ngẩng đầu lên nhìn vào bên ngoài vách tường, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Vân Du Tử, không biết tình hình của hắn như thế nào, đã nhận được Dạ Lan Bách Hợp hay chưa?
Thương thế nghiêm trọng nên Tần Tang dứt khoát ở lại băng điện điều tức để khôi phục.
Hắn vẫn chưa có vội vã giải quyết Thiên Thi Phù, còn muốn mượn Thiên Thi Phù để mê hoặc Phi Thiên Dạ Xoa.
Tần Tang ngồi xếp bằng ở trong băng điện, vẫn không nhúc nhích, linh lực hỗn loạn trong cơ thể hắn bắt đầu dần dần bình phục trở lại, dưới khôi phục của linh đan cùng với công pháp, thương thế của đan điền và kinh mạch đang có xu hướng chuyển biến tốt đẹp.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Không biết đã trôi qua bao lâu rồi, Tần Tang từ tư thế ngồi thiền tỉnh lại, phun ra một ngụm trọc khí.
Nhìn kỹ bên trong thân mình, thương thế vẫn chưa có khỏi hẳn, cũng may đối với thực lực không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Đi đến phía trước bức tường băng, Tần Tang chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Lọt vào trong tầm mắt là cuồng phong cuốn lấy tuyết vỡ, hình thành một cơn gió lốc màu trắng đang tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Gió tuyết vẫn thổi vô tận vĩnh viễn không ngừng.
Tường băng bị tuyết vỡ đánh trúng rung động đùng đùng, nhưng lại sừng sững bất động.
Gió tuyết lại ‘bình tĩnh’ đến kỳ lạ, loại ‘bình tĩnh’ này là từ cái nhìn của các Tu Tiên Giả, nhìn không thấy được dấu hiệu hỗn loạn của linh khí, không tồn tại cấm chế cổ xưa thần kỳ, không hề có bóng dáng qua lại của mãnh thú . . .
Nhìn từ bên ngoài thì tựa hồ không có nguy hiểm như Vân Dư Tử đã đoán.
Dù sao thì, Vân Du Tử cũng là dựa vào cấm chế phòng thủ của Phi Thiên Dạ Xoa để làm ra phán đoán, những con Phi Thiên Dạ Xoa này cũng không phải tồn tại từ lúc đầu, mà là do Vô Thương biến thành.
Thậm chí, cả những con Phi Giác Ngư Long kia cũng có thể là sau này mới di chuyển tới đầm tối này sinh sống.
Vốn dĩ chỉ cần tìm được lối đi chính xác là có thể thoải mái tiến vào trong.
Nhưng Tần Tang lại có chút tò mò về phía ngoài của bức tường băng, trong bức thư Vô Thương để lại, đã từng nhắc tới Dạ Lan Bách Hợp.
Nghe nói Dạ Lan Bách Hợp vốn dĩ là sinh trưởng ở chỗ này, sau đó bị một vị tiền bối phát hiện ra, cấm chế cùng với Truyền Tống Trận bên trong cái băng điện này đều là do vị tiền bối kia để lại.
Ý định của Vô Thương là chỉ dẫn cho người tới sau đi hái Dạ Lan Bách Hợp, hắn còn lưu lại một cái bí pháp có xác xuất lớn để hoàn thành việc kết đan.
Tần Tang có Ngọc Phật thần bí nên không cần Dạ Lan Bách Hợp, huống chi hắn cũng sẽ không đi cướp đoạt linh dược cần thiết của Vân Du Tử.
Không biết, bên trong ngoại trừ Dạ Lan Bách Hợp ra, liệu có còn những loại linh dược khác hay không?
Chần chờ một lát, Tần Tang làm ra quyết định, đột nhiên gọi ra Thập Phương Diêm La Trận sau đó đem pháp bảo nắm trong tay, sau khi chuẩn bị xong xuôi lại gọi ra Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm đi phá giải cấm chế bên trên vách đá băng.
Nếu không bị Dư Hóa đe dọa thì Tần Tang chắc chắn sẽ không mạo hiểm.
Bây giờ nếu như đã đi vào thì điều quan trọng hơn là còn có pháp bảo trên người, thực lực tăng mạnh, chỉ cần cố gắng cẩn thận thì đi vào bên trong nhìn sơ một chút chắc cũng không sao.
Tần Tang cũng không nhất định là phải đạt được bảo vật, có được hay không là do vận may, không có cũng không sao, nếu con đường ở đằng trước thật sự có nguy hiểm, trực tiếp rút lui là được.
Động tác của hắn cực kỳ cẩn thận, chầm chậm mở ra cấm chế, lặng yên không một tiếng động rời khỏi băng điện.
Cuồng phong bạo tuyết ngay lập tức ập vào mặt, Tần Tang đã sớm có chuẩn bị, dùng linh lực bảo hộ thân thể nhưng cũng không nhịn được rùng mình một cái, sắc mặt hơi đổi.
Những thứ này cũng không phải là loại gió tuyết bình thường, vậy mà lại mang theo một loại hàn ý.
So với huyết chướng ở cửa vào của Vô Nhai Cốc còn đáng sợ hơn!
Tần Tang lấy ngọc bội ra, kích hoạt Thanh Dương Ma Hỏa bên trong ngọc bội, xua đuổi hàn ý đi.
Vừa mới đi ra liền bị cuồng phong bạo tuyết đánh một cái hạ mã uy, Tần Tang vô cùng cảnh giác, quan sát bốn phía.
Thân ở trong đó, Tần Tang mới phát hiện ra chỗ này cũng không phải hoàn toàn là một vùng đất băng rộng lớn như trong tưởng tượng, hình như cũng là một nơi ở bên trong hang động bằng băng, chẳng qua cái hang băng này cực kỳ lớn, Tần Tang đi về phía trước một chút, mới miễn cưỡng nhìn thấy bức tường băng ở đối diện.
Chỗ đứng trước đó của hắn là vị trí của băng điện, ngay tại dưới bức tường băng có một cái góc khó mà nhìn thấy được, từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy được khác thường gì, cấm chế trên vách đá băng không chỉ có thể ngăn chặn được sự xung kích của gió tuyết, còn có tác dụng ẩn nấp.
Gió lạnh từ phía bên phải thổi vào, luôn luôn không ngừng.
Cửa vào của hang động băng hình như ở chỗ này.
Tuy nhiên ở phía trước là một vùng hỗn loạn, lọt vào trong tầm mắt đều là tuyết trắng mịt mờ, ở phía xa thậm chí ngay cả thiên địa linh khí cũng có chút hỗn loạn.
Tần Tang lui về phía sau của bức tường băng, áp sát vô tường băng đi từng bước cẩn thận như đang đi ngược dòng chảy của con sông, cảm nhận được lực cản cực kỳ lớn.
Hắn đi rất là chậm, thu liễm khí tức, đi lên thử thăm dò, một khi phát hiện có gì đó khác thường liền lập tức lui về phía sau.