Chương 592: Kiên trì
Chương 592: Kiên trì
Càng đi về phía trước, cảnh tượng càng nhìn thấy mà giật mình.
Tầng băng dưới chân bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Lúc đầu vết nứt cũng không lớn, chỉ có một khe hở nhỏ bé, uốn lượn ở phía trong tầng băng, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra.
Thời gian dần qua, vết nứt càng ngày càng nhiều. Chúng dày đặc giống như mạng nhện, lan tràn đến nơi cực sâu trong động băng. Những vết nứt này rõ ràng là mới hình thành, làm cho người ta nhịn không được lo lắng động băng có thể vì vậy mà đổ nát hay không.
Trong động băng, Huyền Băng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, cứng rắn không gì sánh được.
Để tay lên ngực tự hỏi, trong tình huống không sử dụng pháp bảo, chính Tần Tang cũng rất khó tạo ra lực phá hoại lớn đến như vậy, trung tâm chiến trường còn ở phía trước, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Vân Du Tử đã gặp địch nhân như thế nào?
-Ầm!
Lại một lần nữa.
Chấn động cũng không theo quy luật.
Có lúc liền một mạch vài cái, có lúc thời gian rất dài mới có thể xuất hiện một lần.
Đột nhiên, bước chân Tần Tang dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Ở trước mặt hắn, sâu trong gió tuyết có một bức tượng băng. Bên trong tượng băng phong ấn một người, đưa lưng về phía hắn.
Vân Du Tử!
Tuy chỉ là bóng lưng, Tần Tang chỉ liếc một cái đã nhận ra được, Vân Du Tử vậy mà lại ở nơi này, bị đông cứng thành tượng băng.
Toàn thân hắn bị hàn băng bao phủ nhưng vẫn đứng sừng sững ở trong động băng, giống như một gốc cây tùng già cắm rễ ở trên mặt băng, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào cuồng phong bạo tuyết.
Từng tầng từng tầng gió tuyết phủ lên thân thể hắn, hàn băng càng lúc càng dày.
Vân Du Tử đứng thẳng nơi đây, vẫn không nhúc nhích.
Không gặp phải là cổ thú như trong tưởng tượng, chấn động phá hoại động băng vẫn còn ở phía đằng trước.
Thế nhưng, trạng thái của Vân Du Tử lúc này cũng vô cùng bất ổn.
Trên thân Vân Du Tử hoàn toàn tĩnh mịch, cũng hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của hắn!
Ánh mắt Tần Tang ngưng tụ, đang muốn lướt qua để đi về phía trước.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng 'rắc', âm thanh rạn nứt rất nhỏ, đặc biệt là ở trong gió tuyết, nếu không phải là nhĩ lực Tần Tang nhạy cảm thì sẽ không thể nghe được.
Âm thanh này phát ra từ hàn băng trên người Vân Du Tử.
Nghe được âm thanh, trong lòng Tần Tang khẽ động. Hắn ngừng lại, cúi đầu nhìn xuống chân trái củaVân Du Tử.
Hai chân Vân Du Tử không phải ở vị trí song song, chân trái của hắn bước lên trước nửa bước so với chân phải. Trong nháy mắt âm thanh vang lên, trên hai chân hắn xuất hiện dao động linh lực, ánh sáng xanh trong suốt hơi loé lên, hàn băng bị đánh nứt từ bên trong.
Đáng tiếc là hàn băng cũng không trực tiếp bể nát, vết nứt mới xuất hiện đã ngay lập tức bị vô tận gió tuyết củng gia cố, chỉ để lại đường vân.
Khó trách hàn băng trên người hắn lại có nhiều vết nứt đan xen như vậy.
Vân Du Tử vẫn không hề từ bỏ, linh lực trong cơ thể bắt đầu một lần lại một lần yếu ớt cổ động, cuối cùng cũng đánh văng được hàn băng trên đùi ra. Nắm chặt cơ hội, Vân Du Tử di chuyển, hắn bước chân trái ra trước, bước một bước dài, thân thể cũng hơi nghiêng về phía trước.
Chờ đến lúc hắn muốn nhấc chân phải ra thì lại bị hàn băng giam cầm rồi.
Lúc này thân thể của hắn đã tạo thành một tư thế quái di, chân trái hướng về phía trước sải một bước lớn, thân trên lại vẫn giữ nguyên dáng đứng thẳng tắp, không chút nào sợ hãi áp lực từ gió tuyết.
Một bước này hình như đã tiêu hao quá nhiều thể lực, Vân Du Tử cũng không tiếp tục nữa. Hắn duy trì tư thế này, tạm thời ngừng lại, hình như tại bắt đầu tích góp sức mạnh chờ đợi bước tiếp theo.
Tần Tang thấy một màn này, yên lặng từ phía sau đi lên phía trước, nhìn thẳng vào Vân Du Tử.
Vân Du Tử mặt không biểu tình, hai mắt nhắm nghiền, râu tóc trắng như tuyết đều bị gió tuyết đông lạnh thành ngân châm cứng ngắc, cả người giống như một bức tượng băng sinh động như thật.
Chỉ có chút khí tức yếu ớt tới cực điểm kia tỏ rõ rằng Vân Du Tử còn sống, hắn vẫn đang kiên trì.
Vô Hạ Châu trôi lơ lửng ở trên trán hắn.
Ngực lại có một ngọn thanh đăng.*
Thanh đăng : đèn dầu toả ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Tần Tang lập tức hiểu ra, Vân Du Tử đang dựa vào Vô Hạ Châu để bảo vệ Nguyên Thần, ngăn cản hàn ý đáng sợ này ăn mòn. Mà tác dụng của ngọn thanh đăng nho nhỏ kia đoán chừng là không khác biệt lắm so với Xích Đan.
Chẳng qua, Vân Du Tử phải hao hết toàn bộ tinh lực, dựa vào lực lượng của Vô Hạ Châu khó khăn lắm mới có thể chống lại hàn ý, hắn rất khó phân tâm duy trì thanh đăng.
Ánh sáng xanh nhàn nhạt trên ngọn thanh đăng kia cực kỳ yếu ớt, thoi thóp. Mắt thường gần như không nhìn thấy được ngọn lửa phía trên nó. Ngọn lửa này đã lập loè muốn tắt.
Giữ cho thanh đăng không bị tắt đã cực kỳ gian nan, miễn cưỡng bảo hộ thể xác của Vân Du Tử không bị đông cứng, đối với lớp băng càng ngày càng dày bên ngoài cơ thể thì đành bất lực.
Vân Du Tử chưa từng từ bỏ, thật ra vẫn luôn tích góp lực lượng.
NgọnThanh Hỏa phá vỡ hàn băng vừa rồi chính là do Vân Du Tử tích góp đầy đủ lực lượng, nắm lấy cơ hội phóng ra. Hắn cứ như vậy, từng bước một di chuyển về phía trước cho đến khi tới được chỗ này.
Lúc này, Vân Du Tử đã không có cách nào phân tâm để ý những thứ khác, hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ tâm thần đều đặt ở trên Vô Hạ Châu cùng thanh đăng, chỉ có chấp niệm trong lòng là không ngừng dẫn đường cho hắn đi về phía trước.
Tần Tang đi tới bên cạnh Vân Du Tử.
Ở phía trước , bên trái Vân Du Tử, cuối tầm mắt sâu trong gió tuyết có thể loáng thoáng nhìn thấy trên tường băng có một đóa hoa giống như băng tinh đang đong đưa.