Chương 593: Trận chiến kinh thế
Chương 593: Trận chiến kinh thế
Đây là một đóa Bách Hợp.
Thiên tài địa bảo, Dạ Lan Bách Hợp!
Nó sinh trưởng trong hàn băng, lá cùng thân nằm rạp trên mặt băng, hoà thành một thể với hàn băng.
Đóa hoa cũng lóng lánh như băng, lại có vẻ vô cùng mỏng manh yếu ớt, làm cho người ta nhịn không được mà lo lắng có phải là đụng vào một cái thì sẽ vỡ tan hay không?
Ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Dạ Lan Bách Hợp vẫn đang nở rộ, cao ngạo lạnh lùng.
Như tiên tử bên trong băng tuyết, tách biệt khỏi thế gian.
Cuồng phong bạo tuyết gào thét thổi qua có phá hủy tất cả sự sống trên thế gian, khi đến bên cạnh Dạ Lan Bách Hợp lại tự động tách ra, dường như cũng không đành lòng quấy nhiễu đến nó.
Tần Tang chăm chú nhìn kỹ, phát hiện thì ra ở chung quanh Dạ Lan Bách Hợp có một linh trận.
Có thể tưởng tượng, linh trận này chính là là vị tiền bối đầu tiên phát hiện Dạ Lan Bách Hợp để lại, bảo vệ nó sinh trưởng cho đến khi thành thục.
Linh trận này không chỉ có thể chống cự được gió tuyết, còn có thể khoá chặt hơi thở của Dạ Lan Bách Hợp ở bên trong linh trận, tránh cho thần hoa nở rộ dẫn tới yêu thú nhòm ngó.
Chẳng biết tại sao, về sau vị tiền bối kia không quay lại chỗ này, hái đi Dạ Lan Bách Hợp sắp thành thục.
-Rắc!
Vân Du Tử đã tích góp được một chút lực lượng, bắt đầu thử nghiệm.
Đáng tiếc lần này thời gian quá ngắn ngủi, chân phải chỉ hướng về phía trước một khoáng cách rất ngắn, không đủ nửa bước.
Vân Du Tử lần thứ hai dừng lại, tiếp tục chuẩn bị.
Từ trên mặt hắn không nhìn thấy nét uể oải cùng vội vàng, không có nôn nóng cùng tuyệt vọng, chỉ có bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này chất chứa sức mạnh khiến người khác phải rung động.
Vân Du Tử tự tuân thủ nghiêm ngặt, lấy chấp niệm làm động lực, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, hắn nhìn trúng Dạ Lan Bách Hợp, liền dốc hết toàn lực, từng bước một tiến lên, không hề phát hiện Tần Tang đang ở ngay bên cạnh mình.
Tần Tang yên lặng nhìn Vân Du Tử, sau đó vượt qua hắn, đi tới bên cạnh Dạ Lan Bách Hợp, tỉ mỉ quan sát.
Ánh mắt của hắn tuỳ tiện quét qua Dạ Lan Bách Hợp, phần lớn lực chú ý đều đặt trên linh trận.
Rất tốt, linh trận bảo vệ Dạ Lan Bách Hợp cũng không phải là sát trận uy lực đáng sợ gì, tác dụng của nó thiên về ẩn nấp nhiều hơn. Tu tiên giả chỉ cần có thể đến được chỗ này, độ khó khi phá giải linh trận cũng không cao lắm.
Tần Tang xoay người, nhìn Vân Du Tử vừa tiến được thêm một bước về phía trước.
Trên người hắn hàn băng lại càng dày nặng thêm.
Một đoạn này, khoảng cách nhìn như không dài lắm nhưng đối với Vân Du Tử lúc này mà nói, lại giống như lạch trời.
Càng đi về phía trước, uy lực của hàn phong càng khủng bố hơn, mà Vân Du Tử lại gần như là dầu hết đèn tắt, Tần Tang cũng không nói được là hắn có thể kiên trì đến đây được hay không.
Chỉ có thể nói, khả năng không lớn.
Nhiều khi, không phải là ý chí kiên định thì có thể đạt thành tâm nguyện.
Tần Tang không tùy tiện ra tay.
Không thể nghi ngờ, hắn thực tình hy vọng Vân Du Tử có thể đạt được ước muốn, chữa khỏi ám thương, tu vi tăng mạnh vượt bậc.
Nguyên nhân không chỉ vì những giữa giao tình giữa hai người bọn họ.
Trừ phi về sau Tần Tang kết thành Kim Đan, có cơ hội, có thời gian phân tâm cho Đan Đạo, nếu không thì tất nhiên sẽ phải mời một vị Đan Sư trợ giúp luyện chế Độ Ách Đan để cầu Nguyên Anh.
Thù lao chỉ là phụ, mấu chốt là người này có đủ năng lực hay không, có thể tín nhiệm được hay không .
Muốn tìm một Đan Sư đáng giá để phó thác không dễ, vật quý động lòng người, huống chi là loại Thần đan như Độ Ách Đan này.
Hiếm thấy là thiên phú trên Đan Đạo cực kỳ tốt, lúc ở Trúc Cơ sơ kỳ luyện chế Huyền Văn Hợp Vận Đan đã nắm chắc được bảy tám phần.
Tần Tang lui ra phía sau mấy bước, đứng thẳng bất động, lẳng lặng quan sát Vân Du Tử.
Đương nhiên, thần thức của hắn vẫn luôn như có như không đặt ở trên người Vân Du Tử. Nếu như tình hình Vân Du Tử không ổn, nên giúp thì vẫn phải giúp.
Bây giờ còn chưa đến tình trạng kia.
Trên con đường tu tiên, mỗi một lần lâm vào khốn cảnh đều là một lần mài giũa đối với việc tu hành, Tần Tang thể ngộ khá sâu với những thứ này.
Vân Du Tử lúc này đang đối mặt chính là khốn cảnh của hắn, nói không chừng lại là một cơ hội phá kén thành bướm. Nếu như Tần Tang trực tiếp ra tay trợ giúp, ngược lại, có thể sẽ khiến Vân Du Tử tổn thất cơ duyên lần này.
Hơn nữa, một khi ra tay sẽ phải nghĩ biện pháp giải thích tại sao hắn có thể bình yên vô sự trong gió rét, quan hệ tốt dù có tốt, sự tồn tại của phật ngọc chắc chắn không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết được.
Một bước, hai bước. . .
Biên độ bước chân Vân Du Tử càng ngày càng nhỏ, khoảng cách thời gian cũng lần sau dài hơn lần trước, nhưng hắn vẫn đang tiến bước, khoảng cách với Dạ Lan Bách Hợp càng ngày càng gần.
Chấn động trong động băng càng thêm mãnh liệt cùng thường xuyên, nhưng không cách nào khiến Vân Du Tử phân tâm.
Trong lòng hắn không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, thân hình già nua tản ra hơi thở yếu ớt, đi lại khó khắn nhưng lại có một chấp niệm, vĩnh hằng không thôi.
Dạ Lan Bách Hợp nở rộ ngay ở phía trước, tản ra sự cám dỗ lớn lao.
Nhưng từ trên mặt Vân Du Tử lại không nhìn thấy bất kỳ sự vội vàng cùng tham lam nào. Biểu cảm của hắn từ đầu đến cuối giống như một miệng giếng cổ không gợn sóng, cho dù mỗi bước chân là thành công hay thất bại đều không vui cũng không buồn.
Hình như, dù cho cuối cùng có thất bại, bị đông cứng ở chỗ này hay thân vẫn đạo tiêu cũng sẽ không khiến hắn thay đổi sắc mặt.