Chương 594: Thôn Lôi Chuẩn
Chương 594: Thôn Lôi Chuẩn
Tần Tang lẳng lặng nhìn như có điều suy nghĩ, hơi cúi đầu xuống, nhìn lại đủ chuyện từ khi bả, thân bước lên con đường tu tiên, tâm cảnh giống như cũng có chút thừa nhận, thay đổi.
-Ầm ầm. . .
Đúng lúc này, một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, đánh thức Tần Tang từ trong trầm tư.
Động băng rung mạnh!
Tần Tang đột nhiên ngẩng đầu lên, quay người nhìn về phía trước.
Tiếng vang này không hề bình thường.
-Xoạt!
Một khắc sau, vô số vụn băng giống như thủy triều tràn vào trong động.
Trong giây lát này, không khí trong động băng bị quấy nhiễu đến mức vô cùng hỗn loạn.
Tần Tang đột nhiên cảm ứng được dị động phía sau Vân Du Tử, quay đầu nhìn lại, thanh đăng trước ngực Vân Du Tử đột nhiên bốc lên ngọn lửa to như hạt đậu, làm hàn băng tan rã.
Vân Du Tử gầm lên một tiếng, hai mắt trừng trừng, nhìn về phía Dạ Lan Bách Hợp, sau đó đột nhiên dậm chân, thân ảnh xông lên giống như một con thương ưng, chỉ một cái đã vọt tới phía trước Dạ Lan Bách Hợp, chỉ còn một bước ngắn là tới.
Tần Tang không khỏi thầm khen một tiếng. Bởi vì dị biến phía trước, gió lạnh liên tục không ngừng đã rối loạn môt lát, thời cơ này vô cùng ngắn ngủi, chỉ có một nháy mắt.
Vân Du Tử quả là không làm hắn thất vọng, liều lĩnh, nhạy bén bắt lấy cơ hội này.
Xông lên một khoảng cách lớn xong, Vân Du Tử lại một lần nữa đứng bất động tại chỗ. Lần này đã tiêu hao của hắn quá nhiều lực lượng, cần thời gian khôi phục, nhưng mà tất cả đều đáng giá. Dạ Lan Bách Hợp đã gần trong gang tấc, dễ như trở bàn tay.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không cần Tần Tang hỗ trợ Vân Du Tử cũng có thể hái được Dạ Lan Bách Hợp.
Tần Tang thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú vào sâu bên trong động băng. tiếng nổ vừa rồi giống như là một loại báo hiệu nào đó, chấn động bắt đầu thường xuyên hơn, không biết động băng mà bọn họ đang đứng là bên trên của một toà núi băng hay là ở dưới đáy băng nguyên*.
Băng nguyên: là 1 vùng băng tuyết rộng lớn bằng phẳng.
Tóm lại, toàn bộ thế giới dường như cũng đang rung mạnh.
Tần Tang cảm nhận được, ngọn nguồn không phải ở gần chỗ bọn hắn, mà là ở rất xa phía trước. Bọn họ chỉ chịu tác động của dư âm, động băng đã có vẻ yếu ớt như vậy.
'Rắc rắc!'
Đột nhiên một tiếng sét đánh kinh thiên, giống như có một tòa núi băng sụp đổ, chấn động thiên hạ.
Sắc mặt Tần Tang hơi thay đổi, quay đầu nhìn Vân Du Tử, tiếp theo lặng lẽ thả người lao về phía trước.
Sau khi lướt đi một khoảng cách, bóng dáng Tần Tang bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn lớp băng đứt gãy dưới chân cùng với lớp băng dưới động sâu hít một ngụm khí lạnh, sau đó trong lòng vẫn còn sợ hãi, bước sang bên cạnh một bước.
Nơi này rất giống với lối vào động băng.
Tần Tang đang muốn quan sát cảnh vật chung quanh, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn một cảnh tượng trên bầu trời xa xăm. Đột nhiên hai mắt hắn nheo lại, sắc mặt đại biến, vội vàng trốn ra phía sau một tảng băng ở sát lối vào động băng, ngừng thở, không dám làm ra bất kỳ cử động nào.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên không trung, những con gió mang theo sắc trắng xanh bao phủ khắp nơi.
Loại gió này chính là bản thể của Huyền Sương Sát Phong. Thật ra Huyền Sương Sát Phong vốn nên là màu xanh, chỉ có điều nơi mà Huyền Sương Sát Phong tồn tại cực kỳ lạnh giá, băng tuyết đã nhuộm gió thành màu xanh trắng, mắt thường cũng có thể tuỳ tiện quan sát đánh giá được.
Ngoại trừ Huyền Sương Sát Phong, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.
Thế nhưng vừa rồi chẳng biết tại sao, bên trong một khối Huyền Sương Sát Phong lại xuất hiện một khe hở. Xuyên qua khe hở, Tần Tang lại nhìn thấy ba bóng dáng đứng lơ lửng trên không.
Nhìn thoáng qua, khiến trong lòng Tần Tang vô cùng chấn động.
Trong đó có hai người mặc áo bào đen, giống như đã từng quen biết.
Một cái mai rùa hình tròn cực lớn đang treo lơ lửng trước mặt một người. Thông qua Huyền Quy Giáp này, Tần Tang nhận ra hai người áo đen chính là hai vị cao thủ thần bí mà bọn họ đã nhìn thấy sau khi tiến vào Vô Nhai Cốc.
Hiện tại có thể xác định, bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh không thể sai!
Thân ở bên trong Huyền Sương Sát Phong, không những ngăn cản được Huyền Sương Sát Phong ăn mòn, còn có thể chiến đấu ở trong đó, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể làm được.
Một người khác cầm trong tay một thanh linh kiếm, Tần Tang vừa mới nhìn thấy hắn vung ra một kiếm, kiếm khí chém vỡ sát phong, chẻ đôi bàu trời.
Khe hở, thật ra chính là vết kiếm!
Là một chiêu trong Vô Ảnh Kiếm!
Tần Tang đã từng nghe Vân Du Tử nói về Vô Ảnh Kiếm, hiện tại cũng có thể nhận ra được là người này xuất từ Vô Cực Môn, kẻ giết chết Tinh Độc Oa hẳn là hắn.
Chỉ có điều, không giống suy đoán lúc đầu của bọn họ là cao thủ Kim Đan hậu kỳ.
Người này là tu sĩ Nguyên Anh hàng thật giá thật, Vô Cực Môn chủ!
Một bóng dáng khác lại không phải là người, giống như một yêu thú có hình dạng của loài chim ưng. Hình thể nó rất lớn, hai cánh mở rộng thì có thể che kín bầu trời. Tần Tang chưa thể thấy rõ toàn bộ diện mạo của nó, xuyên qua khe hở chỉ thấy nửa bên thân thể.
Bên trên lông vũ của nó lóng lánh lôi đình*, vĩnh viễn không ngừng, tựa như một con lôi thú được lôi đình tắm tội mà sinh ra. Hai cánh khẽ động đã có thể thúc đẩy sấm chớp mưa bão sinh trưởng, có uy lực hủy thiên diệt địa!
Vừa rồi, chính là nó bất ngờ vỗ cánh, bắn ra một trụ sét chói mắt, đánh bạt kiếm khí của Vô Cực Môn chủ đi, dồn ép một người áo đen khác phải sử dụng Huyền Quy Giáp ngăn cản.
-Chẳng lẽ là Thôn Lôi Chuẩn*?
*Thôn Lôi Chuẩn: Yêu thú họ chim ưng có thể điều khiển sấm sét.
Tần Tang nhớ lại cổ tịch trước đó đã xem qua, tìm thấy một loại phù hợp với yêu thú bên trên.
Không thể nghi ngờ, Thôn Lôi Chuẩn trên không trung kia nhất định là đại yêu Hóa Hình kỳ, mà còn rất có thể không chỉ đơn giản là Hóa Hình kỳ thôi, nó có thể đối kháng lại hai vị tu sĩ Nguyên Anh!