Chương 617: Dẫn dụ
Chương 617: Dẫn dụ
Khám tiên sinh nghe vậy khẽ giật mình, vô thức cau lại mi tâm, bình tĩnh nhìn về phía người mặc áo bào đen, trong lòng nghĩ, không biết người này là đang ỷ lại tu vi cao làm xằng làm bậy hay là chủ động bại lộ tu vi để ỷ thế hiếp người.
Khám tiên sinh suy nghĩ một vòng, trả lại túi Giới Tử cho vị nam tử áo bạc, giải thích:
-Khám mỗ đã kiểm tra xong, đạo hữu đúng là có đủ linh thạch! Vả lại có lẽ đạo hữu không biết, tiền bối đây là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa trong tay giữ tín vật, thật sự có đủ linh thạch, trước đó tại hạ đã nghiệm chứng rồi. Hai vị nếu không còn thắc mắc, xin mời tiếp tục.
-Hóa ra là Trúc Cơ hậu kỳ tiền bối! Thất kính! Thất kính! - Tuy nói vậy nhưng giọng điệu của nam tử áo bạc không hề mang ý tôn kính chút nào, thậm chí còn không muốn quay đầu nhìn người áo bào đen, thản nhiên nói tiếp – Chỉ tiếc là tại hạ cần gấp Huyết Nguyên Tinh cứu mạng, bắt buộc phải có được nó, không thể nhường lại cho tiền bối…
Người áo đen tức giận mắng:
-Không biết phân biệt! Lão phu còn cần ngươi nhường? Một vạn mốt!
-Một vạn một ngàn năm!
Hai người mặc dù đã giảm số lượng linh thạch cho mỗi lần gọi nhưng con số vẫn nhanh chóng leo đến một mức giá đáng sợ, một vạn bốn ngàn linh thạch. Vài người vốn dĩ muốn tham dự, nhưng nhìn tình hình này thì triệt để từ bỏ rồi, mặc cho hai người ngươi tới ta đi.
-Một vạn bốn ngàn năm!
Cái giá này hiển nhiên đã khiến người áo bào đen đau lòng không thôi. Hơi thở gã nặng nề, âm thanh như từ trong kẽ răng thoát ra.
Những người ngồi gần gã lần lượt lùi lại hai bên, sợ tâm tình gã không ổn, gây ra vài thứ nằm ngoài dự đoán.
Nam tử mặc trường sam bạc không nhanh không chậm mở miệng:
-Một vạn năm ngàn hạ phẩm linh thạch!
-Muốn chết!
Người áo đen giận dữ, bỗng dưng phóng ra khí thế mạnh mẽ độc thuộc về Trúc Cơ hậu kỳ thẳng đến chỗ nam tử áo bạc.
Những người nằm giữa hai người này bị tai bay vạ gió, nhất là mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ, sợ đến mức té ngửa, đặt mông chạm đất.
Chỉ trong thời gian ngắn mà đại sảnh trở nên rối loạn cực kỳ, tiếng la sợ hãi vang lên không dứt.
Biểu tình của Khám tiên sinh thay đổi, không nghĩ đến người này chẳng hề có khí độ của một Tông sư, ngay cả quy tắc có chơi có có chịu cũng không làm được, muốn đánh liền đánh, chỉ có thể vội vàng hô lớn:
-Mau mau mở trận!
Soạt!
Bốn phía xuất hiện gợn sóng của tường chắn, tiếng nổ vang rền.
Kim quang từ bốn phương bắn thẳng đến người áo đen, tựa như sóng lớn ngập trời bao vây lại gã.
Khí thế của người này còn chưa chạm đến nam tử áo bạc đã bị đại trận cưỡng ép đè ngược trở lại.
Thân hình người áo đen hơi chao đảo, trong chớp mắt đã bị những tia kim quang áp chế không nhúc nhích được.
Nhưng gã không hề tỏ ra sợ hãi, còn định phát động linh lực tấn công đại trận.
Mọi người trong đại sảnh thấy tình huống không ổn thì loạn cào cào cả lên, chỉ có những khách quý trong sương phòng trên tầng hai và ba là vẫn bất động như núi, nhưng cũng không một ai định ra tay giúp Khám tiên sinh giải quyết mối nguy này.
Khám tiên sinh đè nén lửa giận, đột ngột la to:
-Tiền bối, Khám mỗ kính ngươi có tu vi cao cường, nhưng quy củ của buổi đấu giá không phải rác! Nếu như tiền bối một mực cố chấp như thế, dù cho buổi đấu giá này có bị hủy đi chăng nữa, Khám mỗ cũng không tiếc liều cái mạng già này để dạy cho tiền bối một bài học nhớ đời đâu! Chắc hẳn tiền bối có thể cảm giác được uy lực bất phàm của đại trận, cho dù tiền bối giết được Khám mỗ, tiền bối cũng sẽ không thích nhận cái giá sau đó đâu!
Người áo đen nghe vậy khẽ giật mình, quan sát khí thế hùng hổ của kim quang trong chốc lát, cuối cùng thu lại tư thế chuẩn bị phát động linh lực của mình.
Trái tim treo cao của Khám tiên sinh rốt cuộc thả xuống, ngữ điệu trở nên bình tĩnh, chắp tay với người áo đen, nói vài lời trấn an:
-Sự đau lòng của tiền bối khi bị mất bảo vật tại hạ có thể hiểu được, nhưng linh dược khắp thế gian há chỉ có mình Huyết Nguyên Tinh? Chiến trường Cổ Tiên hiện nay ngày càng hiểm ác, những tu sĩ bên ngoài đang bắt đầu trở về thành, nói không chừng sẽ mang về những linh dược còn trân quý hơn Huyết Nguyên Tinh. Vẫn là xin tiền bối an tâm chớ vội, kiên trì tìm kiếm, nhất định có thể đạt được mong muốn.
Người áo đen hừ lạnh một cái, xoay người rời đi.
Khám tiên sinh đã sớm bỏ đi cái suy nghĩ kết giao với người này, loại người lòng dạ hẹp hòi, hỷ nộ vô thường như vậy, chỉ biết ỷ vào tu vi cao mà làm xằng làm bậy, lợi dụng còn được chứ quá thân thiết có lẽ sẽ đưa đến tai họa lúc nào không hay, đi rồi cũng tốt!
-Nhanh dẫn tiền bối vào phòng trà nghỉ ngơi!
Sau khi an bài người đưa tiễn gã áo đen, Khám tiên sinh nhẹ thở ra một hơi, nhìn lại về người mặc áo trường sam bạc, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Kẻ này thế mà vẫn giữ được bình tĩnh.
Ban nãy, khí thế của tên áo đen đã sắp đến trước mặt y, y lại vẫn thản nhiên ngồi chơi xơi nước, bất vi sở động. Tính tình như thế mới thật sự có khí độ của một Tông sư, khá hơn gã áo đen rất nhiều, chỉ cần thiên phú không quá kém thì thành tựu về sau sẽ không thấp.
Nếu có thể kết giao với người này, trong tương lai có thể sẽ có thêm một sự giúp đỡ lớn.
-Còn có vị đạo hữu nào ra giá nữa không?
Khám tiên sinh chờ trong giây lát, thấy không ai gọi nữa, bèn đưa Huyết Nguyên Tinh đến trước mặt nam tử áo bạc, cao giọng tuyên bố:
-Một vạn năm ngàn hạ phẩm linh thạch, Huyết Nguyên Tinh đã về tay đạo hữu!
Cái tiếp theo…