Chương 618: Khống chế
Chương 618: Khống chế
Bỏ qua những chuyện tiếp theo của đấu giá hội sau khi bị làm loạn, người áo đen sau khi rời đi đã được hai cô thiếu nữ xinh đẹp dẫn về một gian phòng trà.
Phòng trà cũng nằm trong phạm vi của đại trận, trước khi đấu giá hội kết thúc, không thể tự tiện rời đi.
-Thượng Tiên, mời dùng trà…
Hai nàng thiếu nữ nơp nớp lo sợ dâng lên trà thơm.
Người áo đen lạnh lùng quát:
-Cút!
-Vâng!
Thiếu nữ như được tha chết, vội vã thả xuống tách trà, tranh nhau rời đi.
Người áo đen ngồi yên bất động, khuôn mặt ẩn sau đấu bồng thế mà lại là Tần Tang!
Không biết hắn đã rời khỏi Thanh Dương phường thị đi đến Thiên U Quan tự bao giờ, hơn nữa còn đại náo một trận ở đấu giá hội.
Hiện tại, trên gương mặt hắn nào còn có lửa giận, cực kỳ yên tĩnh, đôi mắt mang theo vẻ trầm ngâm như đang suy tư điều gì.
Hắn cố ý diễn kịch, thật ra mục tiêu của hắn trong vụ náo loạn buổi đấu giá không phải là Huyết Nguyên Tinh, mà là thứ khác.
Nhưng tiền đề là hắn phải điều tra rõ phong cách làm việc của Khám tiên sinh, hành động nắm chắc đúng mực. Nếu không, việc của bản thân còn chưa xong đã kết tử thù với Khám tiên sinh thì chỉ có tiền mất tật mang.
Trong phòng trà lặng ngắt như tờ, Tần Tang ngồi trơ ở trên ghế không bao lâu thì bên ngoài vọng lại âm thanh của thiếu nữ:
-Tiền bối, buổi đấu giá đã xong…
Sau đó, hắn được tiễn đi như tiễn ôn thần vậy.
Tần Tang vừa rời đi buổi đấu giá đã lập tức độn thân ẩn vào chổ tối, lặng yên rời khỏi Thiên U Quan. Khi nhìn thấy đầm lầy mênh mông, hắn cân nhắc một hồi, phát động U La Vân toàn lực phóng vút về hướng đông.
Nơi đó, là phương hướng dẫn đến Thanh Dương Thành!
Ngay sau khi Tần Tang rời đi không bao lâu, phía đông dần sáng lên, một người nam tử trung niên đi ra khỏi Thiên U Quan.
Bề ngoài của y khá bình thường nhưng khí chất không tệ, trên thân mang một kiện pháp y đơn giản, trông giống như một kẻ nho sinh. Chỉ đáng tiếc, người tu tiên không nhìn khí chất chỉ nhìn tu vi.
Khí tức của y không mạnh, có lẽ mới đột phá Trúc Cơ không bao lâu.
Y bộ hành rời khỏi Thiên U Quan, đi ngang đầm lầy cũng chỉ điều khiển thân pháp tiếp tục phi hành, tốc độ không quá nhanh.
Không biết y định làm gì, cứ bay tới lượn lui giữa đầm lầy mênh mông, có lúc còn đi đường vòng, mãi cho đến khi đã qua nửa canh giờ mới thả người đứng trên một cành cây khô.
Y quay đầu dò xét phía sau, xác định không có ai theo dõi, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng.
-Ranh con nhát gan! Lão tử đã cố ý không ẩn thân, ngươi cũng không dám đuổi theo bắt! Lão bất tử, coi như ngươi may mắn!
Lời còn chưa dứt, trên người y đã bốc lên ma khí, hóa thành một vệt độn quang màu đen bay về hướng đông.
Lúc bấy giờ, khí tức chân chính của y cuối cùng cũng bại lộ khiến người kinh ngạc vô cùng, là Giả Đan cảnh!
Tốc độ của độn quang cực kỳ nhanh, thoắt cái đã ra khỏi phạm vi của đầm lầy.
Phía trước thiên sơn vạn hác*, lộ rõ hoang vu.
*Giống như thiên sơn vạn thủy, ý nói núi non liên miên, trùng trùng điệp điệp.
Tốc độ của nam tử áo bạc không hề giảm, tiến sâu vào dãy núi. Chỉ chốc lát sau, bên trong độn quang truyền ra tiếng kêu khẽ, sau đó nó liền chuyển hướng, rơi xuống đỉnh của một ngọn núi.
Nam tử áo bạc cực kỳ kinh ngạc, quay đầu nhìn chăm chú dãy núi to lớn trông giống như cự long ở hướng bắc.
Phía đó mơ hồ truyền lại một loại dao động kỳ dị.
Kiểu dao động này chỉ thuộc về một loại bí thuật cổ trùng duy nhất tên là Thực Tâm Trùng, đã từng nằm trong ký ức xa xôi của y.
Từ khi sư môn Khôi Âm Tông bị diệt, những Thực Tâm Trùng Cổ còn sót lại nằm ở chổ Tông chủ, lại bị hủy vì Nguyên Chiếu Môn tự bạo, từ đó, môn bí thuật này đã bị thất truyền.
Thực Tâm Trùng đã sớm tuyệt chủng, những thi thể của chúng nó được niêm phong ở sông băng cũng là vật hiếm thấy. Khôi Âm Tông dốc hết lực lượng của tông môn cũng chỉ tích cóp được chừng đó, càng về sau càng khó tìm.
Sau khi sư môn bị hủy, y và sư phụ biến thành chó nhà có tang, bị truy sát liên tục, mãi cho đến mười năm gần đây Tu Tiên giới ở Tiểu Hàn Vực bị linh triều và Thiên Hành Minh hấp dẫn tinh lực mới thở phào nhẹ nhõm, dám đi ra hoạt động một cách quang minh chính đại.
Những người bị Thực Tâm Trùng khống chế khi xưa không biết đã trốn đến phương trời nào.
Nơi này thế mà lại xuất hiện một tên.
Nam tử áo bạc tập trung nhìn về phương xa, y có ấn tượng với dãy núi này, phía dưới có một cái Linh mạch rất lơn, thượng giai động phủ không thiếu, dựa vào sự dao động có thể thấy người này vẫn luôn không nhúc nhích, hẳn là đang khổ tu trong động phủ.
-Lần trước đến đây không phát hiện ra người này, chẳng lẽ là kẻ nào trở về từ chiến trường Cổ Tiên? Không biết là nội gián nhà ai? – Nam tử áo bạc thầm nghĩ – Bí pháp thế gian nhiều vô số, độc cổ mà lão tổ sáng tạo có thể giải thì khó nhưng cũng không phải không tìm ra được biện pháp áp chế. Vả lại, nếu như người này bị cấy Thực Tâm Trùng Cổ trước lúc diệt môn, tu vi có thể không kém mình. Chỉ dựa vào trùng cổ có lẽ không đủ để khống chế người này…