Chương 631: Rút khỏi
Chương 631: Rút khỏi
Trong nháy mắt, bên trong bóng đen hình dạng của ánh sáng trắng đó liền biến đổi mạnh mẽ, trông giống như hình dáng ban đầu của một thanh linh kiếm.
Hình kiếm bạch quang chấn động bất định, nhẹ nhàng lướt qua, không nghiêng không lệch mà chỉ thẳng về hướng Tần Tang.
Bị hình kiếm bạch quang chỉ vào, cảm nhận được khí tức sắc bén tản ra từ nó, Tần Tang âm thầm cảm thấy run sợ, đồng môn bên trong không nói hai lời, lại trực tiếp kích hoạt cấm chế.
Nghĩ đến cục thế căng thẳng hiện nay, Tần Tang liền trấn tĩnh trở lại, vội vàng lấy yêu bài của chính mình cùng với mật lệnh của Kỳ Nguyên Thú ra.
Đánh vào bóng đen.
Mật lệnh và yêu bài đều có công hiệu.
Một lát sau, luồng ánh sáng trắng bên trong bóng đen im ắng tản đi, tiếp đến Tần Tang nghe được vài câu truyền âm hỏi han, trả lời xong từng câu một, thì có mấy bóng người từ trong bóng đen bay ra ngoài.
Dẫn đầu chính là một tu sĩ ở Trúc Cơ Trung Kỳ, nhìn bề ngoài tuổi tác khoảng tầm hơn năm mươi, Tần Tang nhớ lại nội dung bên trong ngọc giản, nhớ ra người này chính là tu sĩ Trúc Cơ duy nhất trông coi dược viên, tên là Giải Ứng.
Trước khi đại loạn diễn ra, một đệ tử Trúc Cơ Trung Kỳ, cộng thêm một số đệ tử Luyện Khí Kỳ, phối hợp với linh trận vốn có của dược viên, đủ để bảo vệ nơi này.
Giải Ứng mang theo người bay ra khỏi mặt nước, đi đến trước mặt Tần Tang, giọng điệu hơi ngượng ngùng, chắp tay nói:
-Không biết là Tần sư huynh đến, nên đã mạo phạm sư huynh, là sư đệ vô lễ, mong rằng sư huynh thứ tội!
Thời gian Giải Ứng đột phá Trúc Cơ, muộn hơn vài năm so với Tần Tang, theo lý gọi Tần Tang là sư huynh.
Hơn nữa Tần Tang đã là Trúc Cơ Hậu Kỳ, tu vi vượt qua hắn, Giải Ứng lo là tính tình của Tần Tang kì quái, sẽ giận lây sang hắn.
-Giải sư đệ.
Tần Tang chắp tay chào đáp lễ, không hề để bụng chuyện vừa rồi mà nói:
-Thế cục nguy cấp, Giải sư đệ cảnh giác như vậy cũng là việc nên làm, có tội gì chứ? Đây không phải là nơi tán gẫu, chi bằng chúng ta vào trong nói chuyện
Giải Ứng thấy Tần Tang nói như vậy, lúc này mới an tâm, vội vàng mời Tần Tang vào bên trong dược viên.
Trên đường đi, Giải Ứng giới thiệu cho Tần Tang các đệ tử khác, Tần Tang gặp ai cũng đều chào hỏi.
Ngoại trừ Giải Ứng, bên trong dược viên còn có một tu sĩ Trúc Cơ Tiền Kỳ, tên là Mao Kỷ, cùng với mười đệ tử Luyện Khí Kỳ, đây là do đặc tính linh trận của dược viên quyết định.
Một tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ phối hợp với mười đệ tử Luyện Khí Kỳ, thì có thể phát huy toàn bộ uy lực ngăn địch của linh trận, còn lại sót lại một tu sĩ Trúc Cơ nếu thấy tình thế không ổn, thì sẽ âm thầm tách khỏi, chạy đi mời viện binh.
Dược viên được xây dựng trên một hòn đảo dưới đáy hồ, khó trách từ bên ngoài không thể phát hiện ra được.
Hòn đảo nằm sâu mười trượng dưới mặt nước, hình dạng của đảo hẹp dài, là vị trí tốt nhất để trồng trọt linh dược, trừ dược viên, còn có một số động phủ do tu sĩ lập ra, linh khí bên trong động phủ cũng tạm chấp nhận được.
Còn lại đều là đất hoang, mọc đầy rong rêu, bên trong tôm cá nhiều vô số.
-Tần sư huynh, đây chính là cách bố trí của dược viên nơi này, không biết Kỳ sư thúc có dặn dò gì, xin Tần sư huynh chỉ bảo, về sau bọn ta đều nghe theo lệnh của Tần sư huynh, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Giải Ứng đưa Tần Tang đi một vòng trên đảo, lúc này mới bắt đầu thăm dò mục đích Tần Tang đến đây, thẳng thắn ủy quyền lại cho hắn, hơn nữa ánh mắt còn ngập tràn mong đợi nhìn Tần Tang.
Tần Tang suy nghĩ một lúc, cũng đoán được tám, chín phần ý muốn của Giải Ứng.
Trông coi dược viên, vốn là công việc béo bở, không chỉ có thể an ổn tu luyện, đợi linh dược đến kì thu hoạch, đến lúc đó giao nộp cho sư môn, còn có thể được sư môn ban thưởng.
Đây vẫn chỉ là thu nhập bên ngoài thôi.
Nhưng mà, ở trong thế cục như hiện nay, canh giữ dược viên tại Vân Thương đại trạch, không có mệnh lệnh của sư môn sẽ không được phép rời khỏi, bằng không ắt bị trách phạt, loại chuyện xui xẻo thế này làm không tốt còn mất mạng không chừng!
Giải Ứng chỉ mong Tần Tang thay thế hắn, như vậy hắn có thể rời khỏi nơi này, trốn về sư môn.
-Linh dược bên trong dược viên, còn mấy năm thì thu hoạch được?
Tần Tang không trả lời câu hỏi của Giải Ứng, mà chỉ hỏi ngược lại một câu.
Giải Ứng trong lòng như bị dao đâm, vẫn nhẫn nhịn mà trả lời:
-Hồi bẩm sư huynh, linh dược bên trong dược viên không đồng đều, bởi vì biến cố lần này, đã rất lâu rồi sư môn không phái ai đến thu hoạch thuốc, phần lớn linh dược có thể thu hoạch bất cứ lúc nào, chỉ có mấy vị thuốc phụ của Khảm Ly Kim Đan, là loại có thời gian thu hoạch lâu nhất, còn phải đợi ít nhất mười năm nữa...
Đây cũng là nguyên nhân khiến Giải Ứng lo lắng.
Thế cục bên trong Vân Thương đại trạch ngày càng căng thẳng.
Trong khoảng thời gian này, tinh thần hắn lúc nào cũng bất an, chẳng còn lòng dạ nào mà tu luyện, cứ trốn ở dưới cấm chế, giờ khắc nào cũng chú ý đến tình hình bên ngoài, bình thường có thể nhìn thấy mấy người tu luyện bay qua trên không, đến đi vội vàng.
Ai cũng không biết, sợi dây đàn đã căng cứng này khi nào sẽ đứt.
-Mười năm...
Tần Tang trầm ngâm suy tư, thời gian này quả thật là hơi dài, có điều mệnh lệnh của Kỳ Nguyên Thú cũng không nghiêm khắc, chỉ cần có thể mang phần lớn linh dược đi, đủ để bàn giao với sư môn là được.
Hắn cũng không thừa nước đục thả câu nữa, thuật lại một lượt mệnh lệnh của Kỳ Nguyên Thú.
Không ngờ, Giải Ứng nghe xong lời Tần Tang kể, vậy mà lại vui mừng không ngớt, vẻ mặt tràn đầy khó tin truy hỏi:
-Tần sư huynh nói thật đấy chứ? Kỳ sư thúc thật sự chính miệng nói, là không cần quan tâm đến những linh dược này, gặp phải nguy hiểm thì có thể rút khỏi bất cứ lúc nào sao?