Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 645 - Chương 645: Rút Lui

Chương 645: Rút lui Chương 645: Rút lui

Tần Tang nghe đến đó, trong lòng đã có tính toán.

Thật ra trước khi định ra tay, hắn cũng có thể đoán được một phần.

Người trên Ô Bồng Thuyền, dù tu vi cao đến đâu cũng không thể có Kim Đan Thượng Nhân xuất hiện, nếu không thì đã thoải mái bóp chết Mục Nhất Phong như bóp chết một con kiến rồi, sao lại dễ dàng buông tha cho hắn chạy trốn lâu như vậy?

Nhưng để phòng ngừa bất trắc, hắn không tùy tiện động thủ, lựa chọn tìm tới Mục Nhất Phong trước, hỏi rõ thực lực của đối thủ.

Có thể cứu người, nhưng không thể khiến bản thân cũng rơi vào hiểm cảnh.

Độn thuật của Mục Nhất Phong cực nhanh, lao vùn vụt về phía trước, không có được câu trả lời tiếp theo của Tần Tang, trong lòng hắn không kìm nén được cảm xúc ngổn ngang, âm thầm thở dài.

Đột nhiên, một tiếng sấm sét nổ vang từ phía sau.

Sấm giữa trời quang!

Vẻ mặt Mục Nhất Phong tràn đầy kinh ngạc, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy mặt nước tĩnh lặng bị một tia chép rạch ngang.

Lúc này, độn quang mà tu sĩ Thiên Hành Minh kia biến thành vừa mới từ trên không bay qua.

Tần Tang nắm bắt thời cơ cực kì chính xác, ngay lập tức, hóa thân của Ô Mộc Kiếm nhìn như sấm sét liền xông đến phía trước người nọ.

Lần tấn công này nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Hộ thân pháp khí của người nọ đã bị Mục Nhất Phong hủy diệt, hắn vô cùng khiếp sợ, toàn bộ tâm trí đều đang tập trung vào Mục Nhất Phong, dốc hết toàn lực để đuổi giết Mục Nhất Phong, đối diện bất chợt bị Ô Mộc Kiếm tập kích, vốn dĩ cũng không kịp phản ứng gì.

Huống hồ, Kiếm Khí Lôi Âm vốn là một loại tuyệt thế thần thông kinh thế hãi tục, thần kiếm xuất hiện, sấm sét cùng theo, tốc độ cực nhanh vượt xa tưởng tượng.

Cho dù người này không bị phân tâm, ở khoảng cách gần như vậy, Tần Tang đã có ý định đánh lén, hắn cũng khó trốn khỏi vận rủi.

Đợi hắn phát hiện ra thì Ô Mộc Kiếm đã gần trong gang tấc, tiếng sấm cuồn cuộn lúc nãy đã truyền vào trong tai.

- Có người đánh lén!

Trong đầu người nọ vừa mới hiện lên suy nghĩ này, tinh thần lập tức bị tiếng sấm đinh tai nhức óc làm cho hoảng sợ, tiếp theo liền cảm thấy dưới thân chợt lạnh lẽo, chẳng còn cảm giác gì.

'Xoẹt'

Máu vẩy khắp trời.

Thi thể bị chém thành hai nửa vẫn còn đang trong thế di chuyển, lao về phía trước một đoạn rất xa mới tách ra làm hai.

Cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Chỉ một kiếm của Ô Mộc Kiếm đã giết được kẻ địch, chợt bị Tần Tang thu hồi lại.

Mục Nhất Phong còn thấy khiếp sợ hơn cả những người trên thuyền kia nữa.

Hắn còn nhớ rõ ràng, lần trước khi từ biệt, Tần Tang vẫn còn đang ở Trúc Cơ Tiền Kỳ, hiện tại tu vi cho dù có ngang ngửa hắn đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mà không ngờ hắn lại có thực lực đáng sợ đến vậy.

Chỉ một kiếm đã có thể giết chết tu sĩ cùng cảnh giới.

Mục Nhất Phong sau một lúc thất thần, đột nhiên ý thức được hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ những việc đó, vội vàng truyền âm cho Tần Tang, nhanh chóng nói rõ tình hình của kẻ địch trên thuyền, tiếp theo không chút do dự mà quay đầu tiếp tục chạy, không ngừng độn quang, dốc hết toàn bộ sức lực phi độn về phía trước.

Hắn đã không còn sức lực để tiếp tục chiến đấu, ở lại chỗ này chỉ thêm kéo chân Tần Tang, làm cho hắn ném chuột sợ vỡ bình.

Tần Tang vẫn ẩn nấp ở dưới nước như cũ, chưa lộ diện, nhìn thấy hành động của Mục Nhất Phong, thầm khen một tiếng, rồi nhìn về mặt nước phía xa.

Từ lời nói của Mục Nhất Phong hắn biết được, trên thuyền có tất cả là bảy người.

Có hai người là cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ, Tần Tang cần phải chú ý, trong đó có một người là chủ nhân của Ô Bồng Thuyền, cũng chính là người đứng ở mũi thuyền.

Tên còn lại thì trên người có thương tích, trước đó Tần Tang có nhìn thấy có vài người ngồi xếp bằng ở đuôi thuyền, chắc hẳn người này là một trong số đó.

Trước khi Tần Tang gặp bọn chúng, Mục Nhất Phong đã đại chiến một trận với tu sĩ của Thiên Hành Minh.

Đương nhiên, lúc đại chiến, bên phía Tiểu Hàn Vực cũng không phải chỉ có một mình Mục Nhất Phong, nếu không thì hắn đã chẳng thể kiên trì được lâu như vậy, nhưng hiện tại thì chỉ còn lại mình hắn.

Cùng Mục Nhất Phong tham chiến, còn có một vị là sư huynh của Thiếu Hoa Sơn, tên là Khuông Nghị, Tần Tang đã từng nghe qua về người này.

Tu vi của Khuông Nghị cao hơn Mục Nhất Phong một chút, đáng tiếc khi đại chiến diễn ra thì bị bao vây chặt chẽ, thấy không thể chạy trốn, đã liều chết giết được mấy người, hơn nữa còn làm cho một cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ bị thương nặng, như vậy Mục Nhất Phong mới có thể tìm được cơ hội thoát thân.

Ngoại trừ hai cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ, còn lại năm người tu vi cao thấp không đều, nhưng bọn chúng phối hợp với nhau cực kì ăn ý, tiến lui có trật tự, lỡ như bị bọn họ bao vây, thì không dễ dàng thoát khỏi.

Cũng may tu sĩ Thiên Hành Minh cũng phải trả giá rất lớn, nên chỉ còn sót lại vài người, hơn nữa mỗi người đều mang thương tích, thực lực giảm mạnh.

Ánh mắt Tần Tang liền nhìn chằm chằm vào Ô Bồng Thuyền ở phía xa, âm thầm thôi động độn pháp, chậm rãi lui về phía sau, trước khi đi không quên dùng linh lực lấy đi túi Giới Tử ở trên thi thể, mang chiến lợi phẩm đi.

Ô Bồng Thuyền dừng lại.

Trời nước một màu.

Một chiếc thuyền lá cô độc, lẳng lặng nổi trôi trên hồ nước trong xanh như bảo thạch, phong cảnh như thế này thật yên tĩnh hơn nữa còn rất đẹp.

Người trên thuyền, bao gồm cả hai người đang ngồi xếp bằng điều tức, lúc này tất cả đều dứng hết lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, lập tức nhìn chằm chằm vào phía trước, sâu trong đáy mắt có chứa sự hoảng hốt khiếp sợ.

Mặt nước rộng lớn, mênh mông vô bờ, mơ hồ có thể nhìn thấy ở nơi hai nửa thi thể rơi xuống, một vùng nước bị nhuộm thành màu của máu.

Máu tươi loang ra, rất nhanh đã bị pha loãng đến mức mắt thường không còn có thể thấy rõ được nữa.
Bình Luận (0)
Comment