Chương 646: Lướt sóng
Chương 646: Lướt sóng
Giữa trời đất chỉ còn lại một khoảng không yên tĩnh.
- Lạc sư huynh, một kiếm kia... kiếm xuất ra như điện, thần lôi cũng theo cùng, sẽ không phải là...
Một thanh niên mặc trường sam hồi tưởng lại một cảnh tượng khiến người khác kinh hãi vừa xảy ra lúc nãy, cổ họng thoáng động một chút, thanh âm khô khốc, theo bản năng nhìn về nam tử đang đứng ở mũi thuyền.
Người này là sư huynh đồng môn của hắn, họ Lạc.
Sau khi nam tử họ Lạc dừng Ô Bồng Thuyền lại, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước, Ô Bồng Thuyền là pháp khí của nam tử Thanh Sơn, do hắn khống chế trong tay. Từ sau khi thuyền dừng lại, hắn vẫn duy trì tư thế này, đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, cũng không cho thuyền chạy.
Người ở phía sau không thấy được vẻ mặt của hắn, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Nghe được lời nói của thanh niên mặc trường sam, sắc mặt của những người khác cũng hơi thay đổi, ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Có một người giật mình, nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được mà la lên thất thanh
- Kiếm Khí Lôi Âm! Tôn đạo hữu chẳng lẽ cái mà ngươi nói đến là Kiếm Khí Lôi Âm? !
Mọi người nghe vậy mặt liền biến sắc.
Kiếm Khí Lôi Âm, là cảnh giới Kiếm Đạo mà kiếm tu suốt đời theo đuổi!
Sư môn của hai người họ Tôn và Lạc thiên về Kiếm Đạo, trong trăm năm nay, môn nội cũng chỉ có một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ thành công lĩnh ngộ Kiếm Khí Lôi Âm mà thôi, ở Thiên Hành Minh rất có uy danh.
- Sao có thể là Kiếm Khí Lôi Âm, chẳng lẽ là tu sĩ Kim Đan của Tiểu Hàn vực đến đây rồi?
Có người kinh hãi la lớn, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Trên Ô Mui Thuyền bắt đầu xôn xao tiếng bàn tán.
Nếu là Kim Đan đến đây, thì bọn họ nhất định là chết chắc rồi, cho dù bây giờ muốn chạy trốn, cũng chỉ là phí công vô ích!
- Có thể nào là dùng lôi pháp phối hợp với kiếm thuật ngụy trang thành dáng vẻ của Kiếm Khí Lôi Âm hay không?
- Tôn đạo hữu ngươi có nhìn thấy rõ không vậy?
. . . . . .
Lúc này, một nam tử mặc bạch y từ nãy đến giờ vẫn được mọi người bảo vệ ở giữa đi ra, nhìn thấy bóng người của nam tử họ Lạc mới lên tiếng hỏi:
- Lạc đạo hữu, lúc nãy ta còn đang điều tức, không nhìn thấy rõ... ngươi đã nhìn thấy gì rồi? Chẳng lẽ thật sự là Kiếm Khí Lôi Âm sao?
Nam tử họ Lạc thở dài một tiếng, bây giờ mới xoay người lại, vẻ mặt có hơi kì quái, có vài phần vui mừng, còn có vài phần hâm mộ.
- Quả thật là Kiếm Khí Lôi Âm! Tại hạ từng chính mắt nhìn thấy sư thúc biểu điễn, nhưng mà...
Nam tử họ Lạc khẽ lắc đầu
- Nhưng mà không phải tu sĩ Kết Đan Kỳ, kiếm thuật của người này tất nhiên rất mạnh mẽ, một kiếm liền có thể giết chết Ngô đạo hữu, nhưng không phải Kim Đan! Cùng là một kiếm, nhưng không hề đáng sợ như sư thúc ta. Nếu không hắn vốn dĩ cũng không cần đánh lén, dấu đầu lộ đuôi... Người này nhất định là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ!
Không phải Kim Đan!
Vẻ mặt của mọi người thả lỏng, nhưng tiếp đó lại lộ ra vẻ kinh ngạc hơn
- Mới Trúc Cơ Kỳ đã ngộ được Kiếm Khí Lôi Âm, như thế này... cho dù là trong truyền thuyết, cũng không có mấy người có thể làm được...
Nam tử họ Lạc gật đầu, ngưỡng mộ mà nói:
- Trong sư môn của tại hạ, cho tới nay cũng chỉ mới xuất hiện một vị tiền bối tài năng xuất chúng, có thể đạt được đến bước này, đáng tiếc linh căn của vị tiền bối kia hỗn tạp, cuối cùng đành dừng lại ở Giả Đan cảnh!
- Cho dù không phải Kim Đan, chư vị cũng không được lơi là cảnh giác!
Nam tử họ Lạc trầm giọng cảnh cáo
- Uy lực của một kiếm lúc nãy các ngươi đều nhìn thấy rồi, Ngô đạo hữu cũng không kịp phản kháng! Sự đáng sợ của Kiếm Khí Lôi Âm không cần Lạc mỗ nhiều lời, nếu không thì cũng sẽ không khiến cho vô số kiếm tu si mê. Đều lấy pháp khí ra hết đi, cùng nhau canh giữ, nhất định không được hành động riêng lẻ, tránh để cho người này có cơ hội xuất kiếm.
Tất cả mọi người đều hiểu được lợi hại, vây thành một vòng, theo mệnh lệnh, lấy ra pháp khí canh giữ ở xung quanh, tăng cao cảnh giác tới cực điểm, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào thủy vực xung quanh nhìn bề ngoài trông như rất yên bình.
Nam tử bạch y cũng không dám xem thường, lấy ra một thanh phi kiếm, bay lơ lửng trước mặt, lại âm thầm truyền âm cho nam tử họ Lạc, nói:
- Lạc đạo hữu, thực lực của người kia sâu không lường được, hơn nữa còn mưu mẹo nham hiểm. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, chỉ e là khó đối phó.
Ánh mắt của nam tử họ Lạc chợt lóe lên;
- Ý của đạo hữu là?
- Các vị tiền bối chỉ nói chúng ta bám theo đuổi giết, ngăn cản bọn họ đi tìm cứu binh, chứ cũng không nói là phải tiêu diệt toàn bộ. Hiện tại tiểu đội chúng ta đã thương vong nghiêm trọng như vậy rồi, ngay cả Ngô đạo hữu cũng bất hạnh mà chết, còn là lần đầu tiên nữa, tóm lại không thể khiến mọi người đều mất mạng tại nơi này được? Ý của Lạc đạo hữu như thế nào?
Nghe nam tử mặc bạch y nói bóng nói gió, nam tử họ Lạc đã biết hắn đã có ý muốn rút lui.
Một người tinh thông Kiếm Khí Lôi Âm, có thể giết chết cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ lại còn ẩn thân ở chỗ bí mật, như hổ rình mồi, quả thật khiến cho người ta không thể nào yên tâm.
- Đạo hữu nói cũng đúng, chúng ta cũng đã giết được mấy người, dây dưa với đối phương một thời gian dài rồi, bây giờ trở về cũng có thể ăn nói các vị tiền bối được rồi...
Tu sĩ họ Lạc nhẹ nàng gật đầu, rồi giậm chân một cái, Ô Bồng Thuyền liền quay về hướng ngược lại, lướt sóng mà đi.