Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 652 - Chương 652: Xà Bà

Chương 652: Xà Bà Chương 652: Xà Bà

Cốt lõi của linh trận cần được Kim Đan họ Địch đích thân điều khiển, những vật tròn trong tay của Đằng Chiêu Cương và những người khác chỉ dành cho mục đích phụ trợ.

Tần Tang không am hiểu tạo linh trận, tận mắt nhìn thấy cấm pháp cũng chỉ là những bộ phận nhỏ bé, lúc này uy lực mạnh nhất thuộc về Nguyên Chiếu Môn, Triệu Viêm lấy ra bộ Tứ Vân Thần Cấm kia.

Tứ Vân Thần Cấm chỉ có bốn cây linh thần và một mảnh noãn ngọc làm trận nhãn mà thôi, Tứ Vân Thần Cấm không thể so sánh được với mức độ phức tạp của Chân Thủy Thiên Huyễn Trận.

Một số người to gan lớn tiếng hỏi.

-Địch tiền bối, tại sao lại muốn bày trận ở Loạn Đảo thủy vực này? Chẳng lẽ là chuẩn bị chiến đấu với Thiên Hành Minh sao?'

Kim Đan họ Địch liếc nhìn chung quanh, cân nhắc một chút rồi lớn tiếng nói.

-Nói cho các ngươi biết cũng không sao, Đảo chủ đã quyết định dời Quan Tinh Đảo đến đây, dựa vào nơi này để đối đầu với Thiên Hành Minh. Bộ này cấm pháp này chỉ được dùng làm cơ sở, sau này sẽ từ từ cường hóa sức mạnh của linh trận, cũng liên quan đến an nguy của các ngươi sau này...

-Địch tiền bối, cuộc chiến phía trước như thế nào rồi? Đã cứu được Phương tiền bối hay chưa?

-Chẳng lẽ chúng ta cứ đợi ở lại đây mãi mãi sao?

Trong lúc nhất thời, mọi người liên tục hỏi, tạo thành một mảnh hỗn loạn.

Kim Đan họ Địch cũng không để ý tới nữa, hắn ngồi xếp bằng trong khoảng không, với những đĩa tròn tương tự với vừa nãy nhưng lớn hơn nhiều bay lơ lửng trước mặt hắn.

Bốn đĩa tròn lớn kêu vo vo, ở trên mỗi chiếc đều có một hoa văn giống như vòng xoáy, dường như lúc này đang trở nên sống động, bắt đầu nuốt thủy khí giữa trời đất.

Đằng Chiêu Cương và những người khác nhận lệnh, cầm những đĩa tròn mà bọn họ đã được phân chia, tuân theo một loại quy luật kỳ lạ gì đó, mỗi người chọn một trong những đĩa tròn lớn, bay đến dưới những đĩa tròn lúc nãy để tiến hành hiến tế.

Đĩa tròn giống như một cái động không đáy, những vòng xoáy liên tục nuốt thủy khí không ngừng, nhưng không có cách nào lấp đầy được.

Nơi này nằm ở chỗ sâu của đầm lầy Vân Thương có thủy khí dồi dào.

Trong lúc nhất thời, vô tận thủy khí tụ tập quanh đĩa tròn lớn, ngưng tụ thành chất, thậm chí cả hồ nước bên dưới cũng cảm nhận được sức hút từ vòng xoáy, hóa thành Thủy Long, lắc lư hướng lên trên.

Đĩa tròn lớn lúc này giống như bốn đài phun nước khổng lồ phía trên đầm lầy Vân Thương, chỉ có thể nhìn thấy thủy khí mơ hồ, nhưng không thấy được bóng dánh của đĩa tròn lớn.

Đằng Chiêu Cương và những người khác đắm chìm trong thủy khí, nhưng họ không biết chuyện gì đang xảy ra bây giờ.

Vào lúc này, Kim Đan họ Địch cuối cùng cũng hoàn thành ấn quyết, hắn ta dừng lại một chút, sau đó lướt lòng bàn tay vào túi Giới Tử, vậy mà lại lấy ra một nắm linh dịch to bằng nắm tay.

Nắm linh dịch này chảy trong lòng bàn tay của Kim Đan họ Địch, giống như một nắm nước trong, rất trong, không màu và không vị.

Nhưng khi Tần Tang nhìn chằm chằm vào linh dịch, hắn cảm giác được linh dịch khi chảy ra có một sức lôi cuốn kỳ dị, điều này thu hút sự chú ý của hắn.

Trong lòng Tần Tang tràn đầy dấu hiệu cảnh cáo, dùng sức cắt đứt ánh mắt, trên người toát ra mồ hôi lạnh, lập tức phát hiện phần lớn những người khác xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào linh dịch với vẻ mặt si mê.

Kim Đan họ Địch đã thúc giục hoàn toàn linh lực của mình rót vào bên trong linh dịch.

Linh dịch từ trong lòng bàn tay hắn tự động bay lên, sau đó nhanh chóng to ra, càng lúc càng lớn, đến cực hạn, đột nhiên tan thành một đám sương mù.

Một cơn gió thổi qua, sương mù tản ra.

Ngay lập tức, bầu trời đầy sao trên đầu mọi người biến mất, chuyển thành u ám.

Ào!

Mưa to gió lớn bất ngờ ập tới!

Điều kỳ lạ là những hạt mưa giống như không tồn tại, rơi xuống xuyên qua người bọn họ, nhưng khi rơi xuống nước sẽ bắn tung tóe những mảng nước lớn.

Thủy khí xung quanh ngày càng nồng nặc.

Linh trận thật sự rất mạnh!

Tần Tang thở dài cảm khái.

Mưa to như trút nước, trời càng lúc càng tối, linh trận bên ngoài càng chìm vào bóng tối vô tận, không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, lại không biết Chân Thủy Thiên Huyễn Trận có thể ảnh hưởng đến bao nhiêu diện tích.

Lúc này, đột nhiên Tần Tang nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Đằng Chiêu Cương.

-Tần sư đệ, Chiêm sư đệ, nhanh tới giúp ta...

Tần Tang và Chiêm Dực liếc nhau, thầm ngạc nhiên, tu vi của Đằng Triệu Cương là Đan Giả cảnh, điều khiển một đĩa tròn phụ trợ, tất nhiên là không thể chống đỡ được.

Cả hai không dám do dự, và vội vàng bay lên cao, đồng thời cũng có một số người khác thực hiện động tác giống như họ.

Đến gần vị trí của chiếc đĩa tròn lớn, đột nhiên Tần Tang hơi giật mình.

Một cơn ớn lạnh kinh khủng từ phía trước truyền tơi, gần với Huyền Sương Sát Phong!

Đến gần hơn, Tần Tang chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể trở nên ngưng trệ, cả người sắp đông cứng.

Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Đằng Chiêu Cương.

Có một lớp sương trắng dày đặc giăng khắp người hắn, nhìn qua rất giống như người tuyết, đĩa tròn đặt trên đầu gối hắn, vẫn liên tục bốc lên hàn khí.

Trước mặt Đằng Chiêu Cương, có một vị sư huynh Thái Ất Đan Tông ngồi đối diện hắn, trông cũng thê thảm không kém.

Bọn họ thúc giục đĩa tròn, chống đỡ đĩa tròn lớn bên trên, trợ giúp Kim Đan họ Địch bày trận.

Tuy nhiên khi đến đây, Tần Tang vẫn không thể nhìn thấy đĩa tròn lớn bằng mắt thường.

Trên đầu Đằng Chiêu Cương, hàn khí tụ lại thành mây, giống như một tổ tuyết khổng lồ, nằm ngang trên không, cái lạnh kinh khủng tỏa ra từ đó.

-Xua tan hàn khí giúp ta...

Đằng Chiêu Cương răng run cầm cập, giọng nói rất yếu, vẫn kiên trì thúc giục đĩa tròn, không dám thả lỏng.

Tần Tang và Chiêm Dực đáp xuống hai bên Đằng Chiêu Cương.
Bình Luận (0)
Comment